Hoàng Khải là gay, cậu không phủ nhận điều đó. Bởi vì đối với cậu mà nói, cứ sống thật với chính mình chính là điều tốt nhất. Là gay thì đã sao? Gay cũng có trái tim, và gay cũng có quyền được yêu thương. Cậu từ khi mới chuyển đến đây thì ghét gã vô cùng. Ai bảo gã cứ nửa đêm lại làm cái gì phá mất giấc ngủ của cậu? Hừ, tại sao gã lại sống ở ngay lầu trên cơ chứ? Nhưng mà, cậu nhịn! Lý do à? Ưng, bởi vì cậu chưa có quen biết được ai, cậu cũng không ưa cái kiểu to tiếng cãi vã!
-
Đại Ca
Bạn đang đọc truyện Đại Ca full (đã hoàn thành) của tác giả Priest. Gã thiếu niên tên Ngụy Khiêm, chỉ mới mười ba đến mười bốn tuổi, đã phải đối mặt với một cuộc sống khó khăn đáng buồn. Trong tay cậu không có cha không có mẹ, và trên vai còn đèo bòng một đứa em cùng mẹ khác cha. Tình cảnh gia đình đầy khốn khổ này khiến cho cuộc sống của Ngụy Khiêm trở nên thêm khó khăn.
-
Tàn Thứ Phẩm
Trường quân đội số 1 còn có tên khác là “học viện Ulan”, mặc dù học viện Ulan được gọi là cái nôi của sĩ quan cấp cao, nhưng chẳng được mấy người sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp tiến vào cứ điểm Bạch Ngân.Ngoại trừ yêu cầu cực cao về thành tích, đánh cờ chính trị thượng tầng còn móc nối hướng đi của sinh viên tốt nghiệp với hộ tịch tương ứng, mỹ danh là “cân nhắc xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo”, để binh lính được gần nhà hơn. Cứ điểm Bạch Ngân là trọng địa quân sự của Thiên Hà Số 1, sinh viên tốt nghiệp nhận vào phải có hộ tịch Thiên Hà Số 1. Mà phần lớn họ có xuất thân tốt, cha mẹ là phú thương, phần tử trí thức, nhân vật nổi tiếng trong xã hội, thậm chí quan chức chính khách. Dẫn đến sinh thái chính trị của cứ điểm Bạch Ngân hết sức phức tạp, đại thể chia làm hai phe phái –Một bộ phận là bộ đội chính thống từng theo Lâm thượng tướng truy sát hải tặc vũ trụ, tên là “Bạch Ngân Thập Vệ”, nhân số chiếm ước chừng một phần mười quân đóng ở cứ điểm. Bạch Ngân Thập Vệ tiếng xấu lan xa như chính Thống soái của họ, là một đám lưu manh nổi danh vũ trụ, suốt ngày muốn gây scandal trợ hứng cho người dân, có người nói năm đó họ đánh nhau với hải tặc vũ trụ chỉ là “lấy độc trị độc” mà thôi.
-
Liêu Liêu
Bạn đang đọc truyện Liêu Liêu full (đã hoàn thành) của tác giả A Miêu A Cẩu. Sầm Tịch Liêu nhất sợ hãi, chính là chính mình đệ đệ Sầm Tịch Thương. Bởi vì mười một tuổi năm ấy hắn đã từng không cẩn thận đem Sầm Tịch Thương đẩy đến dưới lầu, hắn đứng ở bậc thang, nhìn đệ đệ tứ chi vặn vẹo thành nhân loại hoàn toàn vô pháp bằng tạ tự thân ý chí đạt tới quỷ dị hình dạng, đỏ tươi máu chảy đầy đất.Hắn sợ tới mức cất bước hướng gia chạy, chính là đương hắn đẩy ra gia môn thời điểm, lại nhìn đến chính mình đệ đệ hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở bàn ăn trước. Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như lấy thân báo đáp hay bộ bộ kinh tâm.
-
Câu Một Kim “Công” Tế
Tình yêu là một loại thuốc độc khiến con người ta đê mê, rơi vào vòng xoáy của yêu thương. Nó ăn mòn vào tứ chi của ta, biến ta thành nô lệ. Mặc dù biết là như vậy, nhưng tại sao ai cũng muốn chìm đắm trong đó? Giống như một con thiêu thân lao đầu vào hố lửa, lại giống như loài vật lạc lối không tìm thấy lối ra.
-
Nhất Thụ Nhân Sinh
Vương Thụ Dân và Tạ Nhất cùng tuổi, chỉ là đứa sinh đầu năm đứa đẻ cuối năm. Hai đứa coi như quen nhau từ lúc tóc để chỏm, nhà thì kẻ lầu trên người lầu dưới, đi học đứa thì vườn trẻ đứa lại tiểu học. Vương Thụ Dân không ưa gì Tạ Nhất, ấy nhưng nhà quen biết liền kề nên không tiện trở mặt, còn bằng không tỏ thái độ thì ngực lại khó chịu gì đâu. Tạ Nhất cứ ba ngày thì hết hai hôm đã ở nhà của Vương Thụ Dân, ăn đồ ăn của cậu ta, đọc sách nhi đồng của cậu ta, đã vậy còn giành hết mọi lời hay ý đẹp của ba mẹ cậu ta, sau đó còn mang cậu ta ra so sánh, bảo rằng cậu ta chẳng bằng một phần mười của Tạ Nhất. Trong mắt Giả Quế Phương, Tạ Nhất là mây trắng trên trời, còn Vương Thụ Dân chỉ là bùn sình dưới đất.Trong khi Vương Thụ Dân được coi như sinh ra là để bôi nhọ xã hội văn hóa công bằng văn minh. Thì Tạ Nhất lại được coi là nhất phẩm tiểu tử. Ba từ "tên mặt trắng" mà tiểu thuyết võ hiệp thường xài, và hoàn toàn không khách khí gán cho Tạ Nhất. Thằng nhóc mặt mày thanh tú đáng yêu, gương mặt chẳng có lấy cái lỗ chân lông nào, hai con mắt vừa tròn vừa to, hàm xuân sắc như hoa đào tươi thắm, cằm thì thon mảnh, môi mọng nước, răng trắng đều. Đã vậy trong túi quần lúc nào cũng thủ sẵn cái khăn tay.Còn về phía Tạ Nhất, "Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nghĩ, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này." Yêu thầm tự đã vô vọng, vậy thì tuyệt vọng yêu thầm tính là gì nhỉ? Cậu yêu thầm Vương Thụ Dân đó, lúc cậu coi hắn như cả thế giới thì hắn ngó lơ, tới khi cậu ngoảnh mặt làm ngơ thì hắn lại ăn năn hối hận…Cuộc tình rượt đuổi này, bao giờ mới đến hồi kết!