Trang chủ > Thể loại > Kiếm hiệp > Câu Hồn
Câu Hồn Liễu Tàn Dương Tác giả
4.40 Vạn chữ Lượt xem 0 Số bầu chọn 0

Tác giả Liễu Tàn Dương tên thật là Trần Công Chính vốn là một nhà văn viết truyện kiếm hiệp nổi tiếng của Việt Nam, rất nhiều tác phẩm của ông đã được xuất bản thành sách dưới nhiều bút danh khác nhau, nhưng bút danh Liễu Tàn Dương là nhiều nhất, trong đó có những tác phẩm mà chúng ta chắc đã từng được đọc.Có người điểm chỉ tên chiêu thức, lại là người bấy lâu nay vì không hiểu số phận ra sao, lập tức Hiểu Phong bừng tỉnh kịp lúc và phản ứng theo bản năng đã luyện thành thói quen. Trên hai tay Hiểu Phong lập tức xuất hiện hai mũi Câu Hồn, dùng mũi bên hữu như một thanh đoản kiếm, Hiểu Phong bật quát lên, liền ngay sau tiếng hô hoán đề tỉnh mà Hiểu Phong biết chắc là do Hân Chúc Dung phát ra :"Lùi mau!"Chuỗi thanh âm coong coong ngay sau đó vang lên bất tận, chỉ bị cắt đứt khi có tiếng Điền Tú Tú hừ lạnh :"Thảo nào ngươi cứ ngông cuồng tự cao tự đại. Kỳ thực là ngươi đã hợp nhất được hai loại công phu Ma Kiếm, Câu Hồn - ngươi giỏi lắm Hiểu Phong - Nhưng nào chỉ có mỗi một mình ngươi là có vũ khí Câu Hồn. Chớ trách Tú Tú ta sao độc ác. Đỡ!",,,Chuyện sẽ ra sao liệu cái thiện có thiện có chiến thắng cái ác. Mời các bạn cùng khám phá qua truyện Câu Hồn.

Bình luận
Tác giả Liễu Tàn Dương tên thật là Trần Công Chính vốn là một nhà văn viết truyện kiếm hiệp nổi tiếng của Việt Nam, rất nhiều tác phẩm của ông đã được xuất bản thành sách dưới nhiều bút danh khác nhau, nhưng bút danh Liễu Tàn Dương là nhiều nhất, trong đó có những tác phẩm mà chúng ta chắc đã từng được đọc.Có người điểm chỉ tên chiêu thức, lại là người bấy lâu nay vì không hiểu số phận ra sao, lập tức Hiểu Phong bừng tỉnh kịp lúc và phản ứng theo bản năng đã luyện thành thói quen. Trên hai tay Hiểu Phong lập tức xuất hiện hai mũi Câu Hồn, dùng mũi bên hữu như một thanh đoản kiếm, Hiểu Phong bật quát lên, liền ngay sau tiếng hô hoán đề tỉnh mà Hiểu Phong biết chắc là do Hân Chúc Dung phát ra :"Lùi mau!"Chuỗi thanh âm coong coong ngay sau đó vang lên bất tận, chỉ bị cắt đứt khi có tiếng Điền Tú Tú hừ lạnh :"Thảo nào ngươi cứ ngông cuồng tự cao tự đại. Kỳ thực là ngươi đã hợp nhất được hai loại công phu Ma Kiếm, Câu Hồn - ngươi giỏi lắm Hiểu Phong - Nhưng nào chỉ có mỗi một mình ngươi là có vũ khí Câu Hồn. Chớ trách Tú Tú ta sao độc ác. Đỡ!",,,Chuyện sẽ ra sao liệu cái thiện có thiện có chiến thắng cái ác. Mời các bạn cùng khám phá qua truyện Câu Hồn.
Chương mới :   Chương 22: Đao pháp thượng thừa: tự hủy mắt - Diệt trừ ác ma: hiệp võ lâm Thời gian cập nhật : 2024-09-02 00:36

Cùng thể loại
  • Tam Quốc Diễn Nghĩa

    Tác giả : La Quán Trung

    Bạn đang đọc truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa full (đã hoàn thành) của tác giả La Quán Trung. Thời kỳ Tam Quốc Diễn Nghĩa là một giai đoạn lịch sử đầy biến động, với những cuộc chiến tranh liên miên và sự hỗn loạn trên khắp đất nước. Nhân dân phải sống trong cảnh lầm than, nghèo đói, thiếu thốn, không có ngày yên ổn. Trên khắp nơi, trộm cướp hoành hành, khiến cho cuộc sống của người dân càng thêm khốn khổ.Sau khi nhà Hán sụp đổ, nhiều phe phái nổi lên tranh giành quyền lực, dẫn đến chiến tranh liên miên. Vua Hán Hiến Đế nhu nhược, bất lực, không thể kiểm soát được tình hình đất nước. Nội bộ triều đình nhà Hán lục đục, mâu thuẫn gay gắt, chia bè kéo cánh. Thiên tai, dịch bệnh liên miên khiến cho đời sống nhân dân càng thêm khó khăn. Bên cạnh đó, cũng có những truyện, thể loại hoặc tác giả vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như vết bầm bl hay câu hỏi này nằm ngoài đề cương.

  • Song Tuyệt Hệ Liệt - Nhập Môn

    Tác giả : Lãnh Âm

    ‘Đại ca ca!” Lại nghe từ phía trước một tiếng gọi truyền đến. Bạch Liệt Dư khẽ nâng mâu, liền nhìn thấy Lăng Hộ Vũ hướng chính mình chạy thẳng đến. Hắn trước y lễ hướng Niếp Đàm hành lễ, rồi sau đó mới đưa tầm mắt hướng đến Bạch Liệt Dư. Người sau vẻ mặt lập tức sửa lại, mâu quang cũng trở nên nhu hòa một chút. Khóe môi lược dương, đã là nhu hòa giọng nói bật thốt lên: “Chúng ta bái sư phụ mặc dù bất đồng, nhưng dù sao cũng là đồng môn. Trước mắt ngươi nên gọi ta sư huynh mới đúng.”

  • Lộ Hành Phân Vân

    Tác giả : Bất Dịch

    Sơn trang này tất nhiên là cực lớn, lão tử tốt xấu cũng từng lăn lộn bang phái vài năm, nhãn giới để ở chỗ đó, nhìn thấy cũng tạm. Đối tiểu tử ngươi mà nói, Lạc Lâm sơn trang đương nhiên là có thể so với hoàng cung.”Vệ Kiêu từng lăn lộn bang phái cũng không phải giả, chỉ là lời nói này mang theo không ít vài phần thổi phồng . Khi còn trẻ Vệ Kiêu nhập lưu vào trong một bang phái một đoạn ngày, sau này bang phái đó trong tranh đấu địa bàn thảm bại, cũng liền tan...Trên giang hồ môn phái đông đảo, như Liên Khung phái, Triêu Hoàng cung, Bích Vân Tiểu Thiên trên Thiên Sơn cùng Vong Xuyên thành phương Bắc, đều là thế lực lớn trên giang hồ. Còn có tứ đại gia lấy Lạc Lâm gia dẫn đầu, mỗi người hùng cứ một phương.  

  • Tuyết Sơn Phi Hồ

    Tác giả : Kim Dung

    Vút một tiếng, một mũi tên gắn lông chim được bắn lên từ phía sau hẻm núi phía Ðông, bay vùn vụt ngang bầu trời xuyên vào cổ con chim nhạn đang bay. Con chim bị trúng tên lộn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất phủ tuyết. Cách khoảng mấy chục trượng về phía Tây, bốn kỵ mã giẫm trên tuyết trắng xoá,đang phi ngựa gấp. Nghe tiếng tên bắn, họ không hẹn nhau mà dừng ngựa.

  • Bích Huyết Can Vân

    Tác giả : Độc Cô Hồng

    Trong thành Dương Châu có một con sông và trên sông có một cây cầu nổi tiếng trong thiên hạ là Nhị Thập Tứ Kiều.Hai bên bờ sông, trà đình tửu quán, áo xanh quần đỏ, hương phấn dập dìu. Mỗi lúc chiều xuống đèn lồng thắp lên, suốt một vùng Nhị Thập Tứ Kiều trăng nước mê ly muôn ngàn ánh đèn lấp lánh chính là nơi náo nhiệt nhất ở Dương Châu, tiếng ca tiếng nhạc suốt đêm không nghỉ.Đó là nơi náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất, nhưng... nơi đây cũng là nơi hỗn tạp nhất trong thành Dương Châu, cũng là nơi hỗn loạn, ô uế, dâm đãng, hạ lưu hạng nhất. Tóm lại tất cả những cái phồn hoa diễm lệ và tất cả mọi ô uế kinh tởm nhất trên đời đều có đủ. Bây giờ chính đang lúc thành Dương Châu sắp hoàng hôn. Tuy chưa đến giờ lên đèn nhưng cảnh vật đã đẹp một cách dễ say người. Nhị Thập Tứ Kiều người qua lại vãng lai đông đúc ồn ào, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Thế nhưng ngay đầu cầu lại có một thiếu niên ngồi bệt duỗi chân dưới đất, y dựa nghiêng người vào một bên thành cầu, bất cứ ai đi qua cầu cũng đều bị y giơ tay ra như có ý xin tiền. Nếu y là một tên khất cái thì cũng chẳng có gì kỳ dị, nhưng đây lại không phải, y chỉ là một người điên!