Kí ức của Địch Vân về Đông Phương là hình ảnh ấm áp ở nông thôn đơn sơ, hắn thấy được căn nhà nhỏ trước kia sư phụ cùng sư muội cư ngụ, còn có một nam một nữ trong viện luyện kiếm, mặt sau sân là con trâu lớn đang cày ruộng. Đáng tiếc dù là mộng, Địch Vân vẫn cảm thấy mộng này rất chân thật, hắn cảm nhận được rõ ràng khung cảnh hư ảo trong mơ. Trong căn phòng kia, người luyện kiếm kia, đại ngưu kia, đến tận sau này hắn mới biết, tất cả, tất cả những thứ đó đều không phải là ấm áp đang tồn tại, mà là lừa gạt đang bắt đầu. Nhớ đến, những mảnh ấm áp vụn vặt kia lại khiến cho hắn thương tích đầy mình. Địch Vân thấy được bản thân khi còn sống, bao nhiêu người cười hắn ngốc, cười hắn si tình, cười hắn không biết gì cả. Vàng bạc tài bảo, tuyệt thế võ công, hắn cười chính mình đang ở trong phúc mà không biết phúc. Mà thứ đó cũng không phải là thứ hắn muốn, hắn hai bàn tay trắng, không công dâng lên cả tấm lòng… Trong mộng có một hồng sam nam tử, mi mục như họa, võ công trác tuyệt, khí độ bất phàm. Địch Vân nhìn, người nọ hẳn chính là Đông Phương Bất Bại. Người kia đối với hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối coi trọng. Người khác đều nói Đông Phương giáo chủ thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính khôn lường, mà người kia còn chưa vô cớ tức giận với hắn, hắn vì sao lại làm như không thấy, ngược lại đối xử với y cực kỳ tệ chứ?Chuyện tình yêu của Địch Vân và Đông Phương Bất Bại giống như một câu chuyện vĩnh hằng viết mãi cũng chẳng đến hồi kết. Địch Vân sống một đời, chỉ tôn thờ duy nhất một người, Đông Phương chính là chấp niệm trong lòng hắn, một chấp niệm mà hawsnphari dùng cả cuộc đời để đánh đổi…
-
Trầm Chu
Đam mĩ nếu như là ở ngoài đời thường là một cái gì đó khiến người ta xa lánh, cười chê, và là thứ tình cảm đến bây giờ người ta vẫn chưa công nhận, nhưng khi thể loại ấy được các tác giả tái hiện trong một câu truyện thì lại được rất nhiều bạn đọc ủng hộ, nhiều người muốn đọc nó, vì nó mới mẻ hơn mang lại nhiều cảm xúc cho người đọc hơn.Sau mười mấy tiếng ngồi trên máy bay cuối cùng chiếc máy bay cũng hạ cánh. Cố Trầm Chu bước xuống máy bay về nước từ chuyến đi nước ngoài. Mấy ngày mà cả cuộc đời hai mươi ba năm của Cố Trầm Chu giống như những dấu vết được khắc sâu trong trí nhớ. 18/10/1995 ngày mẹ ruột anh mất, 1/1/1997 ngày anh tiếp đón mẹ kế, 28/8/2009 ngày anh vì chu hành xích mích với nhà họ cố rồi bị đưa ra nước ngoài, 13/2/2010 ngày anh ở nước ngoài và đón cái tết âm lịch một mình. Đến tận bây giờ anh vẫn muốn coi đó là một giấc mơ là cơn ác mộng mà khi anh tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Anh không ngờ người yêu mình lại leo lên giường đối thủ của anh. Liệu rằng anh có thể vượt qua thử thách, anh có thể được hạnh phúc bên người mình yêu và họ phải trải qua bao nhiêu thử thách để đến được với nhau?
-
Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Truyện Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng full (đã hoàn thành) của tác giả Siêu Cấp Mộc Đầu Dương kể về Bạch Mạn không ngờ rằng mình có cơ hội trọng sinh, đời trước chịu đau khổ, giày vò khi làm phế hậu, thế nên Bạch Mạn chỉ muốn xử lý tên cẩu Hoàng đế kia, tự mình đăng cơ. Muốn lật đổ hắn thì phải chiếm được binh quyền, thế nên nàng tìm cách tiếp cận và đạt được tình cảm của đại tướng quân Châu Dung.
-
Mỹ Vị Nhân Sinh
Mạc Từ tỉnh lại trong căn phòng mà nằm mơ cậu cũng luôn nhớ đến, nơi cậu đã từng sống trong sung túc và tình tân nhưng lại không biết nắm giữ. Vốn nghĩ đây chỉ như là giấc mộng như những lần khác, tỉnh lại rồi khung cảnh trước mắt sẽ không còn nữa. Chỉ là ai có thể tin được, thời gian quay ngược, trở lại quá khứ?
-
Thiều Hoa Vì Quân Gả
Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng bao phủ cả trời đất, gió lạnh xơ xác tiêu điều. Đương gia chủ mẫu là Tiết thị, vào tháng ba năm nay Tiết thị bị phát bệnh, vẫn luôn không thấy khá hơn, gần đây còn sợ sẽ dầu hết đèn tắt, cũng là người đáng thương, gả vào Hầu phủ hơn mười năm, ngày đêm làm lụng vất vả không nghỉ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều do một tay nàng lo liệu, mỗi ngày đều chịu đựng, có thể không bị bệnh sao?
-
Chẳng Màng
Bạn đang đọc truyện Chẳng Màng của tác giả Hoa Quyển. Dương Hạ chết vào triều đại Trường Hi Nguyên. Đương tiết tháng bảy, thời tiết nóng nực. Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ánh nắng chói chang khiến người ta đi ngoài đường chỉ một lúc thôi cũng chảy mồ hôi ròng ròng. Nhưng hôm đó trên đường vẫn ồn ào náo nhiệt, dân chúng ra khỏi nhà mà chạy tới pháp trường. Người người chen chúc kết hợp với khí trời nóng nực khiến không khí tản mát ra mùi hôi thối như xác chết. Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Khó Ngủ của cùng tác giả.