Trang chủ > Thể loại > Tiên hiệp > Hàm Đan
Hàm Đan Hành Khách Bất Tri Danh Tác giả
12.20 Vạn chữ Lượt xem 0 Số bầu chọn 0

Bạn đang đọc truyện Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh. “Cố Thanh —!”Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.“Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Điện Đức Hoàng hay Vợ Chồng Hào Môn Thật Ngọt.

Bình luận
Bạn đang đọc truyện Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh. “Cố Thanh —!”Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.“Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Điện Đức Hoàng hay Vợ Chồng Hào Môn Thật Ngọt.
Chương mới :   Quyển 4 - Chương 15 Thời gian cập nhật : 2024-09-02 17:45

Tác giả
Cùng thể loại
  • Yểm Nguyệt

    Tác giả : Hoa Dung Đạo

    Thụ trong truyện này ban đầu chưa phải là mỹ nhân, mà chỉ là người kém nổi bật trong cái gia đình luyện võ, ca ca đệ đệ giỏi, muội muội xinh đẹp. Rồi chẳng hiểu sao gặp công của đời em tại một chỗ trú mưa. Em muốn ké cái đống lửa, cởi áo ra hong thế mà lập tức bị mất zin. Sau đó, công với thân thủ bất bình thường thi thoảng đến bíp bíp ẻm ngay trong phủ nhà ẻm còn ẻm thì lực bất tòng tâm vì bị đe dọa. Chỉ khổ cho ca ca đệ đệ lừa phải bảo vệ ẻm vừa phải xịt máu mũi. Trong khi đó, cúc hoa của em vẫn được chăm sóc đều đặn và em cũng chả biết thằng cha kia là ai. 

  • Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

    Tác giả : Nguyệt Hạ Kim Hồ

    Vô số người chết mà sống lại, tuôn ra với các loại động tác mà người bình thường không cách nào làm được, chết lặng đi lại, bò sát. Trong lỗ đen máu tanh, hủ đằng* đỏ thẫm khô quắt không ngừng bò ra, trong nháy mắt, che trời lấp đất, bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm kinh hoảng chói tai của đồng bạn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt từ từ bị màu máu bao phủ. (*dây đằng hôi thối) Tấm phù vàng cuối cùng trong tay đã cháy thành tro, phù bảo mệnh duy nhất đã không còn nữa. Không, phải chạy trốn...Một khắc khi xoay người, y nghe thấy thanh âm sởn tóc gáy khi gai nhọn chui vào máu thịt, đau đớn khiến viền mắt y mở lớn, tiếp đó là trái tim bị đâm rách, huyết quản bị xé rách, máu phun ra, sống không bằng chết... Trương Thư Hạc mồ hôi đầm đìa bật mở mắt, không ngửi thấy mùi máu tươi, cũng không thấy hủ đằng đỏ thẫm, thân thể càng không có cảm giác đau đớn cực lớn trước đó, chuyện xảy ra ban nãy dường như chỉ là một cơn ác mộng... Khi ánh mắt y thấy chiếc laptop sáng màn hình tiết kiệm trên bàn bên cạnh, nhất thời "vù" ngồi dậy. Không đúng, cho dù là ác mộng, y cũng không nên ở đây... Lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng nhìn xong, lại dần dần nghi hoặc. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách hơn bốn mươi mét vuông trước mắt, lúc này trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, ánh mắt y chần chừ dừng lại ở mỗi một chỗ cảm thấy nhìn quen mắt. Nếu như nhớ không lầm... Nơi đây hẳn là nơi ở mà y sinh sống hơn mười năm trước, khi đó mình vẫn là một thực tập sinh mới tốt nghiệp, một tháng cầm mấy trăm đồng tiền lương, làm tổ trong căn nhà thuộc tòa chung cư cũ sắp tháo dỡ dời đi mà cha mẹ để lại cho mình, ngày ngày kêu khổ. Nói cách khác, cảnh vật trước mặt hiện tại, không phải là ảo cảnh do độc tố của huyết đằng đâm vào thân thể sinh ra, mà là tồn tại chân thật, thay lời khác lý giải chính là, y... đã trở về mười năm trước? Ý nghĩ này thực sự có chút khó tin...  

  • Diễn Biến Gian Tình Nảy Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc

    Tác giả : Vân Thượng Gia Tử

    Hoàng cung thâm sâu, tình thân cũng bị nhấn chìm trong mớ bòng bong ấy. Ai cũng muốn được bước lên vị trí cao nhất, muốn được làm chí tôn thiên hạ, muốn được đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống dưới, muốn được làm một người trên tất thảy mọi người.  Hoàng đế băng hà, ai ai cũng lăm le cái ngôi vị hoàng thượng. Vị hoàng tử nhỏ tuổi chẳng thể gồng gánh nổi triều đình. Hắn đứng ra giúp vị tiểu hoàng thượng ổn định triều đình, lo lắng xã tắc. Ai cũng nghĩ hắn có ý đồ riêng. Trong lòng ai cũng nghĩ hắn sẽ soán ngôi vị hoàng đế nhỏ bé.

  • Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

    Tác giả : Thanh Sắc Vũ Dực

    Một ngày nọ, Trường Không Trác Ngọc đánh vỡ một bí mật, y phát hiện ra công lực của mình cực kì cao thâm. Điều này chứng tỏ, y không hiểu hết về bản thân mình. Như vậy dẫn đến một điều rất dễ đoán, đó chính là y bị mất trí nhớ, y quên hết chuyện cũ. Chính vì vậy, một người lợi hại như y, thế mà giờ mới biết mình lợi hại, vậy là chắc chắn có người hãm hại y, y chắc hẳn đã vượt qua muôn vàn khó khăn, gian nan vượt tử kiếp, thoát ra được nguy hiểm...Y chắc chắn là một đại nhân vật!!!! Mà đại nhân vật đương nhiên sẽ có vô số thủ hạ để phân phó. Lệ Tinh Luân: … Vì thế Trường Không Trác Ngọc quyết định, y muốn tìm lại quá khứ của chính mình, gánh vác trách nhiệm của mình. Lệ Tinh Luân: … Sư phụ, tỉnh lại đi, ngươi ngốc như vậy, có thể là đại nhân vật gì a!

  • Độ Ách

    Tác giả : Dương Tố

    Bạn đang đọc truyện Độ Ách của tác giả Dương Tố. Chân trời rực đỏ, tựa như máu tươi thấm nhuộm nửa bầu trời. Ngoảnh đầu vọng lại, cánh rừng xanh ngát đang đắm chìm trong biển lửa, nham thạch nóng chảy phun trào khắp nơi, có cột phun cao tận trăm thước. Thứ chất lỏng vàng đỏ mon men trên vách núi, để lại mấy rãnh sâu hoắm ghê người. Bên dưới vách đá mọc lên rất nhiều cột khói, nóng hừng hực mà bốc thẳng lên cao, liếm láp bầu trời đỏ như máu. Không khí chung quanh nồng nặc mùi cháy khét, cực kỳ gay mũi. Ngọn núi Bão Trần vốn tiên khí ngập tràn ngày nào, thoáng cái chẳng khác gì tu la luyện ngục. Tạ Tầm Vi đứng trong gian phòng, lặng lẽ rơi nước mắt. Bên cạnh đó, bạn có thể đọc thêm truyện Gả Ma của cùng tác giả.