Hải Đông khoác trên mình chiếc áo đồng phục mới, nở một nụ cười tươi rói vẫy tay chào bố mẹ mình. Hôm nay, là ngày cậu nhập học cấp ba. Trèo lên chiếc xe đạp mới cứng màu lông chuột, được bố mẹ cực kỳ ưu ái dành đó như một phần thưởng thi đỗ lớp chuyên, háo hức đạp những nhịp đầu tiên.Mọi người trong nhà, nhất là mấy đứa em họ vẫn hay trêu ghẹo gọi cậu bằng hai từ " công tử", chỉ bởi lẽ nhà cậu ở mặt đường lớn của xã, bố mẹ đều là " người nhà nước " lại thêm cái dáng dong dỏng cao và làn da hơi xanh, khác một trời một vực với mấy đứa trai nhóc cùng tuổi trong làng hàng ngày bắn bi cưỡi trâu phơi nắng. Cũng bởi vậy, khi cậu là người duy nhất trong làng thi đỗ vào lớp chuyên này, không mấy người ngạc nhiên. Lớp 10A5.Hải Đông sau khi cẩn thận cất chiếc xe quý báu vào khu để xe phía sau trường, thì một mực thẳng tiến, xốc chiếc túi đeo chéo màu đen – thời thượng lúc bấy giờ, khoác lên vai.Nhìn khuôn viên trường rộng gấp hàng chục lần so với trường cấp hai gần nhà quen thuộc, Hải Đông có phần hồi hộp, giương đôi mắt một mí của mình nhìn khắp xung quanh. Trường cấp 3 này, mỗi khối có 25 lớp. Trong đó có 5 lớp chuyên, A1 A2 là chuyên khối A.A3 chuyên khối B, A4 chuyên khối C, và A5 – lớp của cậu, chuyên khối D.
-
Sĩ Khả Nhục
Bạn đang đọc truyện Sĩ Khả Nhục full (đã hoàn thành) của tác giả Tinh Chử. Truyện kể về "Y muốn cái gì cơ?" Hoàng đế nghe xong không khỏi ngạc nhiên, lặp lại lời của cận thần một lần nữa để xác nhận. "Thưa bệ hạ, chủ soái quân địch chỉ điểm danh muốn... muốn Thẩm tướng quân làm con tin." Hoàng đế nổi giận, quát lớn: "Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế nữa! Vậy chẳng phải là đang giải ưu cho quả nhân đó sao? Đừng có chậm trễ nữa! Mau đến thiên lao lôi tên sát tinh đó ra, giao cho y ngay đi!!!" Lệnh truyền xuống, các thị vệ vội vã tuân theo. Họ nhanh chóng đến thiên lao, mở cửa ngục tối, lôi Thẩm tướng quân đang bị giam giữ ra ngoài. Thẩm tướng quân vốn dĩ đang chìm trong giấc ngủ mệt mỏi sau một ngày dài bị tra tấn. Bỗng nhiên bị đánh thức một cách thô bạo, hắn mở mắt ra, nhìn thấy đám thị vệ hung hãn, không khỏi cau mày hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"Một tên thị vệ tiến lên, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng có lệnh, giao ngươi cho quân địch làm con tin." Bên cạnh đó, cũng có những truyện vô cùng hay và hấp dẫn khác mà bạn đừng nên bỏ lỡ như Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày) hay Tuyệt Sắc Khuynh Thành.
-
Không Khiết
Bạn đang đọc truyện Không Khiết của tác giả Hoa Quyển. Giang Tiểu Nhạc nhìn thấy người kia không phải lần đầu tiên, thế nên đây cũng biết chàng trai kia không phải ra “bán” chỉ một lần…Ngày cuối thu, mùa đông sắp tới gần, thành phố H đã nổi gió bấc, thời tiết khá lạnh. Đèn đường đầu hẻm bị hư mất một bóng nên chỉ còn chút ánh sáng lẻ loi hiu quạnh chiếu xuống, chàng trai kia đứng đầu ngõ hút thuốc, vóc dáng cao gầy, quần jean tôn lên đôi chân dài trời cho và cặp mông đầy đặn nhìn hết sức bắt mắt.Ánh đèn nhạt nhòa bao trùm lên anh, một bàn tay hạ lưu đặt trên mông anh nắn bóp như đang đánh giá một món hàng. Bàn tay kia tham lam sờ soạng hồi lâu rồi vén áo lên, da thịt trắng trẻo lập tức lộ ra.Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm phần eo kia mấy lần, đột nhiên nhớ tới bánh bao trắng sáng nay mình ăn, bánh bao mềm xốp thơm lừng, chẳng hiểu sao Giang Tiểu Nhạc nhìn vòng eo kia lại thấy thèm.Giang Tiểu Nhạc nghĩ mình đói bụng rồi.3Chàng trai kia còn đang gạ gẫm gã đàn ông đứng đối diện mình, vì ở xa nên Giang Tiểu Nhạc không thấy rõ mặt đối phương mà chỉ thấy ngón tay cầm điếu thuốc đung đưa qua lại, có một cảm giác ngả ngớn phóng đãng không sao tả xiết.Đột nhiên anh có vẻ mất hứng, hất ra bàn tay đang sàm sỡ mình rồi dập tắt điếu thuốc bỏ đi chẳng chút lưu luyến.Chưa đi mấy bước thì gã đàn ông kia lại đuổi theo nắm tay chàng trai cười nói gì đó, chàng trai kia mới chịu dừng chân. Cũng không phải anh ngừng lại một cách cứng nhắc mà hơi cúi người tới trước ngắm nghía đối phương, ánh mắt lướt từ ngón tay lên mặt như mang theo móc câu.+Giang Tiểu Nhạc vừa nhìn vừa thầm đếm ngược từ năm xuống, đếm tới một thì gã khách làng chơi kia lập tức đi theo Trần Thúc.Chàng trai bán mông tên là Trần Thúc.Giang Tiểu Nhạc từ thành phố khác lang thang tới đây, từ chỗ này chẳng có mục đích gì đến chỗ khác, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết ven đường.Cậu đã tới thành phố H ba tháng.Bạn cũng có thể đọc truyện cùng thể loại như: Alpha Hương Trà Xanh hay Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả.
-
Ngốc Bẩm Sinh
Bạn đang đọc truyện Ngốc Bẩm Sinh của tác giả Bánh Quy Mua Tháng Chín. Cậu cố gắng phân biệt một lúc mới nhận ra âm thanh đó là từ cửa phòng của cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là thím Trần: "Mày muốn ngủ bao lâu nữa? Sắp trễ học rồi kìa." Giọng nói của thím Trần ồm ồm không rõ vì cách một lớp cửa. Phó Gia mở cửa ra, thím Trần đang đẩy chiếc xe dọn vệ sinh đứng bên ngoài cửa. Tướng mặt bà ấy không ưa nhìn, nét mặt có hơi hướm rũ xuống, nên cho dù cười lên cũng mang lại cảm giác sầu khổ.
-
Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu
Kỳ Mặc, một con hắc hồ yêu, còn về tuổi đời cũng chẳng còn nhỏ bé gì nữa, y đã một nghìn năm trăm năm tuổi đời rồi vậy mà vẫn bị người ta tính kế, trúng chiêu. Mà càng tức giận hơn nữa người tính kế y lại chính là em trai ruột của y – Kỳ lão tam, nổi tiếng là một yêu hồ âm hiểm nhất trong số gần trăm yêu hồ nhà y. Ai gặp hắn cũng đều đi đường vòng, tránh xa còn không kịp. Nhưng y là trưởng tử, thấy đệ đệ của mình thì lý nào phải nhường đường. Chẳng những không nhường mà còn muốn chặn đường. Kết quả chính là… y từ đầu xuống đuôi, từ trong ra ngoài đều là một con hồ ly màu đen, cả thân một màu, lại bị lão tam nhẹ nhàng nhấc cổ ném bay ra khỏi đỉnh Thanh Vân sơn. Chẳng may bị một thợ săn bắt được, đem về cho con trai hắn là A Bảo. Dùng đôi mắt hồ ly mị hoặc nhìn lên đứa nhỏ gọi là A Bảo kia, đột nhiên nheo mắt lại. Y thấy đứa trẻ này không tệ, chờ nó lớn lên chút có thể làm vợ, mỗi ngày đều vuốt lông cho y thật tốt. Thế nhưng đứa nhỏ nhìn vô cùng khả ái dịu dàng, mi thanh mục tú, mệnh lại không tốt, xem chừng sẽ chết sớm. Từ đó một người một yêu bị gắn lại với nhau, định mệnh bắt đầu xoay chuyển. Mời các bạn đón xem tác phẩm Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu!
-
Người Bị Ta Chôn Sống Kia
Vị khách hàng không đưa tay ra, Lăng Thần Nam cũng không đưa tay ra, chỉ đứng lên nghênh đón hắn: “Chào cậu Thẩm, mời ngồi.”. “Cậu Thẩm trước đây đã từng cố vấn tâm lý chưa?” Lăng Thần Nam vừa nói chuyện phiếm với hắn, vừa trắng trợn dò xét vị khách hàng này —— cao, gầy, rất đẹp trai, tư thế ngồi ngay ngắn, là loại hình khác hẳn với các khách quen xuất hiện ở đây.Bình thường đến cố vấn tâm lý đa số là các gia đình có con gái mới lớn —— phái yếu dễ bắn ra tín hiệu cầu xin giúp đỡ hơn so với phái mạnh.Thế nhưng Lăng Thần Nam lại chú ý tới, từ sau khi hắn ngồi xuống đã đổi hướng quai tách cà phê hai lần, đẩy dĩa cà phê đến chỗ hợp lý hơn trên cái bàn gỗ hoa văn, đồng thời cảm thấy bức rức với mảnh vụn bích quy trong dĩa, hẳn là có chứng cưỡng chế và thích sạch sẽ nhẹ. “Cho nên, ” Lăng Thần Nam theo mắt kính phía trên nở nụ cười khiến cho người khác yên tâm, nói: “Xin hỏi là có chuyện gì rắc rối muốn bày tỏ hết với tôi không?” Người khách nhìn anh, yết hầu trượt lên trượt xuống. Động tác nuốt như đang kiềm nén cảm xúc mãnh liệt gì đó. Hắn hơi hé miệng, đôi mắt nhìn xuống, dường như đang muốn tìm từ ngữ như thế nào, Lăng Thần Nam cũng không giục hắn, lẳng lặng nhìn hắn.