Đang bên cạnh một người lại tình cờ hội ngộ người xưa. Tình cảm mới cũ đan xen rất khó để nhận ra đâu mới là chân tình. Chỉ sợ phút yếu lòng lại khiến người kia phải nghìn lần thương tổn. Liễu Tử Thừa từ nhỏ đã thông minh, tài giỏi hơn người, được người người ngợi ca. Tiên sinh dạy học còn nói về y: cần mẫn hiếu học. Đến tuổi vào kinh ứng thí trong nhà đều kì vọng rất cao, nhưng y lúc thi lại đụng chạm đến tục danh quân vương nên đã bị âm thành đánh rớt. Không đem công danh về cho gia tộc, Liễu Tử Thừa đành ở lại kinh thành mở một hiệu thuốc, chỉ trong vòng hai năm mà trở nên nổi tiếng. Một lần chữa bệnh cho vương gia, thấy vương gia tuổi trẻ tài cao nên đem lòng mến mộ. Vì chút lưu luyến ấy mà theo phò tá vương gia. Trên đường đi, y lại được dịp hội ngộ sư đệ năm xưa, Phượng Võ Tuyết - nam nhân trẻ đẹp tài cao. Người này vì chút tình cảm riêng khi xưa nên cũng muốn theo y phò tá vương gia. Cuộc hành trình của ba người bọn họ bắt đầu cũng là lúc tình cảm quẩn quanh của ba người bọn họ cũng nảy sinh. Nhưng xem ra tình xưa nghĩa cũ lại có sức nặng hơn cả. Hội ngộ người cũ, nối tiếp tình năm xưa, cuối cùng là mãn nguyện bên nhau. Mời các bạn cùng đón đọc.
-
Yên Tri Phi Hồ
Lục vương gia Nhiếp Dao bị “gả” đến xứ xa xôi thành thân với công chúa Khương Nguyệt tộc. Thân là một thư sinh trói gà không chặt bị tống ra sa mạc hoang sơ, Lục hiền vương hết đụng “tình địch” lại đụng kẻ thù nhà vợ, nỗi khổ cứ gọi là thấu tận trời xanh. Vừa mới sang đó được vài ngày, chưa kịp cử hành thì đi lạc đường và tình cờ gặp được công, được coi là tộc trưởng của 1 dị tộc khác, 1 trong 2 dị tộc lớn ở vùng sa mạc. Thụ tự xưng là đại phu đi lạc, mà ở vùng sa mạc thì đại phu rất hiếm, vì thế công dẫn thụ trở về và đối đãi rất tốt.Thiên Lang- con sói hoang dã của đại mạc chẳng phải kẻ hữu dũng vô mưu. Yêu người là một chuyện, hoàn toàn tin tưởng đặt tính mạng của tộc nhân lên tay người ta lại là chuyện khác. Thế nhưng, hắn lại bằng lòng giao cho người ta tính mạng của mình. Sau, phát hiện ra thân phận thật của thụ, công đưa thụ về tộc nhỏ kia, tuyên bố chủ quyền và bắt từ hôn nhưng thụ lại khuyên công để tự mình giải quyết rồi đuổi công về trước. Công đi được 1 đoạn vẫn không yên tâm, lại quay về kéo thụ đi. Rồi thì gặp ám toán của 1 dị tộc khác, chính là dị tộc lớn thứ hai vùng này.Trước khi đi hòa thân, thụ được hoàng thượng giao cho nhiệm vụ hủy diệt các tộc để tránh hậu họa sau này bọn chúng ngấp nghé Trung Nguyên. Việc thụ gặp công cũng nằm trong tính toán mà thụ cũng ngầm châm ngòi để 2 tộc lớn đánh nhau. Còn công vốn dĩ đã để ý từ lâu, cũng dần nghi ngờ thụ rồi, đến cuối biết thụ muốn hại mình nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được vì quá yêu em, thả cho thụ đi, đôi ta đoạn tuyệt từ đây. Hoàng gia vô tình, liệu chân thành của sói có cảm hóa được lòng hồ ly hay không?
-
Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan
Mỗi triều đình đều được xây dựng lên và chống đỡ bằng một hệ thống trong đó có hai đảng phái đó là quan văn và quan võ. Quan văn đảm nhận trọng trách đưa ra ý kiến, cùng xử lý chính sự cùng hoàng thượng, giữ gìn những giá trị về mặt văn hóa… Còn quan võ là những người đứng ra bảo vệ biên cương, mở rộng bờ cõi đất nước, giúp cho dân chúng đời đời được ấm no. Thế nhưng không có nghĩa là hai đảng phái này có thể nhìn nhau bằng con mắt thiện cảm. Ngọc Khanh Thư hắn là Lễ bộ Thị lang được người người kính ngưỡng, sinh ra đã được hưởng mệnh phú quý, sau lại còn có thể leo lên cái chức cao chót vót, có thể thấy rằng tài năng của hắn đúng là hiếm người có được. Để làm hài lòng hoàng đế, những kẻ như hắn phải dùng những lời lẽ tán dương, ca tụng hoàng ân, đưa người ngồi trên ghế rồng ấy bay lên đến tận chín tầng trời, mà hắn thì càng được hoàng đế ân sủng bởi tài khua môi múa mép của mình, có khi phần thưởng được vua ban của hắn còn có giá trị hơn hẳn bổng lộc bao năm đội mũ quan. Dương Hoành Tu đứng trong hàng quan võ, hắn đã làm đến chức Trung lang tướng tứ phẩm, phụ thân hắn lúc trước lại là Phiêu Kị tướng quân, có thể nói rằng vinh quang ngời ngời. Từ nhỏ đã lên ngựa theo cha kinh qua khắp các chiến trường, hắn lớn lên trong cái tình thuần phác của những người lính, là kẻ mượn lưỡi đao thề bảo vệ non sông gấm vóc nước nhà. Hai người bọn họ có lập trường đối nghịch nhau, vậy mà chẳng biết bằng cách nào lại từ chú ý trở thành một bước cũng không rời.
-
Yên Thủy Hàn
Vào đêm, tuyết lạnh vỡ vụn rơi xuống, Lãnh Giác khoác áo lông gấm, lẳng lặng tựa vào ghế, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Lại là đêm tuyết, bên ngoài hẳn là rất lạnh. Lan đã đi, mặc kệ đến đâu, cuối cùng cũng có người che chở yêu thương, xem như trời cao thương hắn. Vậy còn mình thì sao? Đêm đó, Lãnh Duệ ôm hắn, ôm ấp băng lãnh nhưng lại hừng hực, như hỏa diễm trong băng tuyết, thiêu đốt hắn, khiến hắn đắm chìm càng sâu. Hắn chưa từng nghĩ Lãnh Duệ xem hắn là cái gì, hắn đã sớm quên mất hạnh phúc là thứ gì. Kể từ khi tàn phế, hắn biết mình cuối cùng cũng vô duyên với hạnh phúc. Có được triền miên đêm đó, hắn đã không còn nuối tiếc.
-
Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
Hay họ chỉ là những đường thẳng song song, dù đi bao xa cũng vĩnh viễn chẳng gặp được nhau. Tương Lý Nhược Mộc - Dưỡng dục phúc hắc công - Thái úy chức cao vọng trọng, bấm trong tay hơn nửa binh quyền của vương triều phồn thịnh này. Cảnh Hi Miểu - hoàng đế thụ - một hoàng đế không hề có hậu thuẫn được Tương Lý Nhược Mộc chọn trúng, nuôi dưỡng để trở thành hoàng đế bù nhìn cho hắn.
-
Thập Đại Khốc Hình
Năm Nghiêm Tử Chu lên 15 tuổi, được sự khích lệ của gia đình và mọi người nơi đây cậu đã thi và đỗ đạt Trạng Nguyên. Nhưng cũng từ đó cậu biến thành đồ chơi trong mắt của đương kim hoàng thượng Chu Viêm Minh. Hắn buộc cậu phải làm việc trong triều và nêu ra đủ lí do để sắp xếp cho cậu ở trong cung của hắn. Hắn đêm, hắn ra sức chà đạp cậu. Từ tận cùng trong dục vọng mà sinh ra yêu, cũng vì quá yêu nên hận. Chu Viêm Minh chà đạp cậu không thương tiếc. Chính vì vậy mà dù cậu có nhường nhịn hắn bao nhiêu thì hắn càng làm khó cậu bấy nhiêu. Hắn cho rằng hắn chỉ muốn cậu chiếm được cậu, sự dục vọng trong cậu. Hắn chỉ biết chiếm đoạt cậu về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng hắn lại không nhận ra được là hắn đang dần yêu cậu.