Trang chủ > Thể loại > Linh dị > Tiểu Thế Tử
Tiểu Thế Tử Thất Ức Đích Não Tử Tác giả
2.20 Vạn chữ Lượt xem 0 Số bầu chọn 0

Tất cả mọi người không thể nào biết được thế giới trong mắt tiểu thế tử là như thế nào. Từ nhỏ tiểu thế tử liền phát giác mình không giống như mọi người, tựa hồ có thể thấy được yêu ma quỷ quái mấy thứ linh tinh. Ngay từ đầu tiểu thế tử rất sợ, sợ mấy thứ này thương tổn hắn, cũng sợ bí mật của mình bị người khác phát hiện, cho nên luôn giả bộ như không nhìn thấy. Tỉ dụ cho dù có thấy một tên quỷ không đầu nằm dài trên bàn ăn cơm, hắn cũng có thể nhìn sang mẫu thân mà cười tươi roi rói.Dần dần tiểu thế tử trưởng thành, phát hiện ra quỷ quái này nọ không hãm hại mình, thêm nữa là tuy hắn có thể nhìn thấy, nhưng rốt cuộc là chỉ nhìn được, chứ nghe không được mà chạm vào cũng không được.Tiểu thế tử tâm trạng thoải mái, giống như thân thể có hộ pháp phò trợ, chân run rẩy, chuẩn bị cùng quỷ tâm sự, đương nhiên là vào thời điểm không có ai khác. Đối tượng mà Tiểu thế tử lần đầu tiên thu hết dũng khí đến bắt chuyện là một lão quỷ ngụ trong phủ. Lão quỷ mặt mày hiền lành, chỉ là không còn tứ chi, thoạt nhìn có chút quỷ dị. “Lão nhân gia, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện không?” Tiểu thế tử tuy gan dạ nhưng lúc bắt chuyện vẫn không khỏi lúng túng, ngữ khí không tự nhiên mà trở nên dè dặt.

Bình luận
Tất cả mọi người không thể nào biết được thế giới trong mắt tiểu thế tử là như thế nào. Từ nhỏ tiểu thế tử liền phát giác mình không giống như mọi người, tựa hồ có thể thấy được yêu ma quỷ quái mấy thứ linh tinh. Ngay từ đầu tiểu thế tử rất sợ, sợ mấy thứ này thương tổn hắn, cũng sợ bí mật của mình bị người khác phát hiện, cho nên luôn giả bộ như không nhìn thấy. Tỉ dụ cho dù có thấy một tên quỷ không đầu nằm dài trên bàn ăn cơm, hắn cũng có thể nhìn sang mẫu thân mà cười tươi roi rói.Dần dần tiểu thế tử trưởng thành, phát hiện ra quỷ quái này nọ không hãm hại mình, thêm nữa là tuy hắn có thể nhìn thấy, nhưng rốt cuộc là chỉ nhìn được, chứ nghe không được mà chạm vào cũng không được.Tiểu thế tử tâm trạng thoải mái, giống như thân thể có hộ pháp phò trợ, chân run rẩy, chuẩn bị cùng quỷ tâm sự, đương nhiên là vào thời điểm không có ai khác. Đối tượng mà Tiểu thế tử lần đầu tiên thu hết dũng khí đến bắt chuyện là một lão quỷ ngụ trong phủ. Lão quỷ mặt mày hiền lành, chỉ là không còn tứ chi, thoạt nhìn có chút quỷ dị. “Lão nhân gia, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện không?” Tiểu thế tử tuy gan dạ nhưng lúc bắt chuyện vẫn không khỏi lúng túng, ngữ khí không tự nhiên mà trở nên dè dặt.
Chương mới :   Chương 11: Phiên ngoại Thời gian cập nhật : 2024-09-02 00:19

Tác giả
Cùng thể loại
  • Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy

    Tác giả : Sái Tuấn

    Truyện Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy là câu chuyện thuộc thể loại truyện kinh dị. Truyện chính là cái nhìn ấy, là ánh mắt thu lại tất cả những lo âu, những trăn trở, hoảng loạn. Ánh mắt ấy đã từng ở đâu đó, ánh mắt làm người ta không thể không để tâm và ghi nhớ, là ánh mắt xoáy vào nội tâm của nhân vật Mã Đạt. Với anh, buổi tối đó chính là một buổi tối chí mạng. Có thể nhiều năm sau nữa, cho dù có thành công hay thất bại trong cuộc sống, Mã Đạt sẽ vẫn cứ nghĩ như vậy. Trước lúc này, anh không hề biết gì về buổi tối mà cuộc đời anh sẽ buộc phải trải qua. Nếu như buổi tối hôm đó anh không ra khỏi nhà mà cứ ngồi xem hết buổi tường thuật trực tiếp bóng đá tẻ nhạt vô vị thì tất cả những gì ghê sợ, li kì đến nghẹt thở mà anh phải trải qua, với Mã Đạt, sẽ mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong các bộ phim kinh dị của Hollywood hoặc trong các cuốn tiểu thuyết rùng rợn mà thôi. Thế nhưng, vào buổi chiều tối hôm đó, dường như mọi việc sớm đã được vận mệnh an bài. Buổi tối ấy ghê rợn đến cỡ nào, nó đã ảnh hưởng gì đến anh, tương lai vận mệnh và ai đã, đang và sẽ dõi theo anh. Liệu đã có chuyện gì đã xảy ra với anh, hãy cùng đọc truyện để biết được cái kết nhé.

  • Mộng Như Lời Thán

    Tác giả : Họa Nhiễm Tuyệt

    Ta hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?” Hắn quay đầu lại nhìn ta cười, ôn nhu mà triền miên: “Ta đang đợi một người.” Triền miên? Từ kia hình như không phải dùng để hình dung ánh mắt. Sau đó, ta lại cảm thấy hoàn toàn không thể dùng bất kỳ từ nào hình dung nụ cười bách chuyển thiên hồi của hắn.

  • Vĩnh Viễn Cùng Một Chỗ

    Tác giả : Tây Lăng Minh

    Chu Vũ là một tên côn đồ, là học sinh cá biệt mà thầy cô không thèm để ý tới. Hắn không phải thứ gì tốt, lừa bạn học lấy đồ vật gì đó, đánh nhau gây rối. Ở trường học hành nát bét, thành tích đếm ngược từ dưới lên, giáo viên không ai nguyện ý nhắc đến hắn. 

  • [Yandere] Kẻ Đeo Bám

    Tác giả : Yandere_aki

    Cô bé Jane trong một lần về nhà đã vô tình giúp đỡ một cậu bạn cùng lớp bị người ta tìm cách trấn lột đồ. Ấy là khi đi qua một con hẻm nhỏ, cô nhìn thấy một ai đó ngồi trong góc khuất liên tục thở dốc, ban đầu đã có ý định bỏ qua để tránh rắc rối nhưng rồi cô chợt nhận ra người ấy đang bị thương, vậy nên lương tâm trỗi dậy không cho phép cô mặc kệ trong tình huống này. Đến nơi mới phát hiện hóa ra đó là người quen, cậu ấy là bạn cùng lớp với cô, lại còn là một người ngồi trên một người ngồi dưới. Dìu cậu bạn về nhà mình để mẹ sơ cứu vết thương rồi băng bó, lúc ấy mới nghe cậu kể lại tình hình khi đó, may mắn làm sao mà cậu không bị vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có vài vết bầm tím và rách da nhỏ.Ngày hôm sau lên lớp, gặp cậu bạn cô liền hỏi thăm tình hình ngay. Lúc này mới phát hiện ra, nếu để ý đến thì trong lớp này, cậu ấy có vẻ như là người ít nói nhất, lúc nào cũng chỉ thấy cậu gục mặt xuống bàn, lại chưa từng nghe qua ai đó thân thiết với cậu. Tính ra thì cậu ấy có một gương mặt khá đẹp trai đấy, nhìn tổng thể thì không hề tệ chút nào, vậy mà lại chẳng có mấy ai chú ý đến. Cũng từ đấy về sau, cô phát hiện ra hằng ngày đều có ai đó đi sau mình sau mỗi giờ học, nhưng chưa từng có ý muốn làm hại, cuối cùng mới biết rằng, đó là cậu bạn cùng lớp, và những khoảnh khắc đáng yêu bé nhỏ bắt đầu.

  • Tế Thế

    Tác giả : Tô Du Bính

    Ôn Cố: Tại sao phi thăng rồi còn khổ hơn trước khi phi thăng vậy? Mệt nhọc hơn? Đã thế còn mất tự do? Bạch Tu Đại Tiên: Quen rồi là tốt ngay ấy mà. Ôn Cố: Có phi thăng, vậy có phi giáng được không? Bạch Tu Đại Tiên: Có thể có thể. Ôn Cố phi giáng về nhân gian. Bạch Tu Đại Tiên giao bảng nhiệm vụ cho cậu: Làm việc cho đàng hoàng đấy! Ôn Cố: … Ôn Cố không hận Triệu Minh. Hắn hạ độc cậu, giết cậu, nhưng thực ra là giúp cậu. Tự trách mình sao không biết cảm kích gì hết! Sau khi phi thăng thiệt là… khổ muốn chết. Trọng Thế Hoàng hận Ôn Cố, hận thấu xương. Hận cậu xuất hiện, hận cậu biến mất.   Ôn Cố – một tu tiên giả, bị sư đệ ám hại, lúc trốn chạy thì bị mất 1 hồn 1 phách. May gặp được Bạch Tu Đại Tiên, được ông này giúp phi thăng thành tiên. Cơ mà đừng tưởng ổng tốt lắm, ổng là người được giao nhiệm vụ giúp em thụ phi thăng từ 200 năm trước, nhưng vì nhiều nguyên nhân – 1 trong số đó là do thiếu nhân thủ, nên kéo dài tới bây giờ. Tuy sống cả ngàn năm nhưng toàn ở trên núi tu luyện, không rành cách giao tiếp với người phàm, bởi vậy mỗi lần nói chuyện với em anh công chỉ thiếu muốn hộc máu. Nhưng càng tiếp xúc, anh càng bị em hấp dẫn, tình cảm 2 người từ từ tiến triển. Em quay về tiên giới tu luyện. Không ngờ ba năm sau, thế gian lâm vào đại họa, ma khí ngút trời, con người biến dị, tang thi tràn ngập… Em một lần nữa nhận lệnh hạ trần giúp đỡ nhân loại, gặp lại anh công. Sau đó là quá trình tìm kiếm anh công, giải cứu thế giới. Thì ra anh nguyên bản chính là 1 tu tiên giả, gặp phải kiếp nạn mà chuyển thế đầu thai.