Một buổi sáng đầu tuần trong lành và ấm áp, có hai thằng con trai vội vã phi xe máy thật nhanh đến trường cho kịp giờ vào lớp. Ngày đầu tiên đi học đại học mà phải vắt chân lên cổ như thế đấy. Tất cả cũng chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt dở chứng không chịu phát chuông báo thức nên mới xảy ra tình huống oái oăm thế này. Thế là hai đứa tân sinh viên cuống cuồng bật dậy đánh răng rửa mặt và thay quần áo với tốc độ kinh hồn. Nghe thầy trưởng khoa thông báo tiết học sáng nay là môn triết học Mac-Lenin do một ông thầy cực kì khó tính giảng dạy. Nếu mà đến trễ quá 5 phút là không cho vào lớp. Dù là bữa học đầu tiên cũng không cho qua. Tất nhiên vì không muốn thấy thảm cảnh bị phạt đứng ngoài lớp và làm trò cười cho đám bạn mới nên Quân phải ra sức phóng xe như bay trên đường phố bất chấp chỉ số đồng hồ có vượt tốc độ hay không. Thằng Quang ngồi đằng sau nó buộc phải bám hông nó thật chặt để không bị gió cuốn đi. Cũng may sáng nay đường vắng người nên xe bọn nó có thể dễ dàng vượt qua mọi chướng ngại vật. Nhưng không may khi đến gần khúc cua ở ngã tư, hướng vào ngôi trường đại học Nhân văn gần đài truyền hình, thì bỗng một chiếc xe cảnh sát từ đâu chạy theo sau xe Quân thổi còi bắt dừng lại. Quân điếng hồn giảm ga từ từ tấp vào lề. Thằng Quang ngồi sau cũng tái xanh mặt mày vì bị cảnh sát viếng thăm. Thế nào cũng bị phạt tiền hay cảnh cáo cho mà coi. Hic hic.
-
Nhiễm Phải Pheromone Của Em
Bạn đang đọc truyện Nhiễm Phải Pheromone Của Em full (đã hoàn thành) của tác giả Tất Hoàn Niệm. Một ngày nọ, Lạc Hành Vân tình cờ chứng kiến Bùi Diễn đang bị đại ca của trường học vây đánh trong một con ngõ nhỏ hoang vắng. Cậu không do dự, nhanh nhẹn kéo cao cổ chiếc áo len màu lam của mình lên đỉnh đầu và nhặt một chiếc xà beng bỏ rơi ở góc đường. Cậu sử dụng nó để đánh vào lưng đại ca, giúp Bùi Diễn đảo ngược tình thế và giành chiến thắng.Sau khi xong việc, Lạc Hành Vân phớt lờ, che giấu thân phận của mình khéo léo. Thế là, trong trường, đã lan truyền lời đồn về một tay đấm huyền thoại, người mà dù tên đại ca kia có tìm kiếm ra sao cũng không thể tìm thấy. Nhưng điều thú vị là, Lạc Hành Vân lại phát hiện Bùi Diễn luôn lơ đễnh nhìn theo mình. Vài ngày sau, Bùi Diễn mời Lạc Hành Vân đến phòng ký túc của mình. Lạc Hành Vân đẩy cửa mở và bất ngờ thấy đối phương đang ngồi im lặng. Bùi Diễn dùng ngón tay trắng nõn để vuốt ống tay chiếc áo len màu lam của Lạc Hành Vân, nâng nó lên ngay trước mắt cậu. Động tác của hắn rất lịch lãm và quý phái, nhưng cảm ứng của Lạc Hành Vân là sự chăm chú của Bùi Diễn đối với chiếc áo này. Hắn còn nhấn mạnh: "Mùi hương thật dễ chịu." Bạn cũng có thể đọc thêm nhiều truyện cùng thể loại như: Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt! hay Vì Quân Mà Sinh.
-
Ánh Trăng Nơi Đáy Nước
Trăng trên trời kia rất đẹp, nó mang thứ ánh sáng bàng bạc diệu kì, nó phủ xuống nhân gian một thứ cảm giác yên bình đến lạ, bóng trăng in lên mặt nước, nhìn thì chỉ giống như hai mảnh trời tách biệt, thực ra một bên là thực mà còn lại một bên là ảo, mặt nước tựa gương soi, phản chiếu lại sự lung linh từ vầng trăng tỏ, mê hoặc con người ta muốn chạm đến, chỉ tiếc rằng khi những ngón tay đầu tiên chạm vào mặt nước, bóng trăng sẽ tan ra. Tình yêu giữa hắn và nàng cũng vậy, tưởng rằng rất rất gần, gần đến mức hắn có thể ôm chầm lấy, vậy mà cứ hễ hắn muốn chạm vào là lại sợ đó chỉ là một thứ ảo ảnh, thế nên hắn cứ cố chấp đứng từ xa, không dám lại gần để giữ cho thứ ảo ảnh vừa ngọt ngào mà cũng vừa đau khổ đó không biến mất.Nàng là người đã từng trải qua vô vàn những tổn thương, nàng mạnh mẽ, vậy nên sau tổn thương vẫn có thể kiên cường mà góp nhặt hàng vạn những mảnh vỡ nhỏ li ti để mà ghép lại với nhau rồi sau đó lại không dám mở lòng mình lần nữa. Vì trái tim nàng chỉ có những vết sẹo chằng chịt, dù có cố gắng chắp vá thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào hoàn hảo được, dù có dùng đến vô vàn cách, nàng cũng chẳng thể khỏa lấp đi mảnh khuyết thiếu trong lòng mình. Hắn yêu nàng, yêu đến chủ quan, yêu đến vô vọng, còn nàng đối với hắn, có thể vĩnh viễn cũng chỉ là ánh trăng nơi mặt nước mãi mãi không thể chạm vào.
-
Công Ngọc
Bạn đang đọc truyện Công Ngọc full (đã hoàn thành) của tác giả Tiêu Hàn Thành. Kinh thằng bắt đầu nhấc lên sóng to gió lớn, các thế lực đối chọi lẫn nhau, vì chủ tử của chính mình mà tranh giành, đấu đá.Bên ngoài gió nổi mây phun, không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm, khí thế ngất trời.Trong cung, hai vị hoàng đế này cùng nhau phẩm trà, đấu cờ, ném thẻ vào bình rượu, đá dế với nhau, vô cùng hòa thuận.Người của hai bên đều nóng nảy, vì thế ——Mỗi ngày trên triều đều có đại thần khuyên can Ngụy Dịch, khuyên hắn nên chém đầu Lâm Kinh Phác.Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm [ABO] Thức Thời hay Đèn Cũ Bến Mới.
-
Đợi Anh Đến Năm 35 Tuổi
Bạn đang đọc truyện Đợi Anh Đến Năm 35 Tuổi full (đã hoàn thành) của tác giả Nam Khang Bạch Khởi. Câu chuyện là lời tự sự của chính tác giả Nam Khang, kể về mối tình đồng giới đầy cảm động và bi thương của anh. Năm 1999, Nam Khang gặp gỡ và yêu một người đàn ông. Bất chấp những định kiến xã hội, họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng hạnh phúc.Năm 2006, người yêu của Nam Khang quyết định kết hôn với người phụ nữ khác. Nỗi đau đớn tột cùng khiến Nam Khang chìm trong tuyệt vọng. Hai năm sau, không thể chịu đựng được nỗi đau, Nam Khang đã chọn cách ra đi. Câu chuyện là một bản tình ca bi tráng về tình yêu đồng giới, về sự hy sinh và lòng dũng cảm. Dưới đây là một số điểm nhấn của câu chuyện:Tình yêu chân thành và sâu sắc giữa Nam Khang và người yêu. Nỗi đau đớn khi người yêu lựa chọn người khác. Lòng dũng cảm để sống thật với chính mình. Cái kết bi thương đầy tiếc nuối. Bên cạnh đó, cũng còn những truyện cùng tác giả vô cùng hay và hấp dẫn mà bạn không nên bỏ lỡ như Thánh Khư hay Vũ Động Càn Khôn.
-
Qua Cửa
Từ Tây Lâm ngày đó tình cờ gặp Đậu Tầm trên đường đi học về và chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại cho hắn quá giang. Quá khứ hai người bọn họ đã từng gặp gỡ nhau, từng yêu nhau thắm thiết, từng muốn cùng tạo nên một tương lai mà cả hai có thể cùng sóng vai mà bước, lại cũng đã từng tổn thương, từng chia li, trọn vẹn 13 năm dài đằng đẵng, thế mà thời gian trôi qua lại chỉ như một cái chớp mắt vô tình. Ngày ấy không phải là không bao giờ muốn gặp lại nhau sao, vậy mà ngày hôm nay lại cùng ngồi chung trong một chiếc xe, chỉ là cái không khí này thực khó chịu quá, sự nặng nề đè nặng xuống trái tim của hai con người. Vì muốn mua vài chậu cây nên Từ Tây Lâm liền đánh xe vào một con hẻm nhỏ, lại chẳng ngờ rằng hành động của mình khiến cho người còn lại bị ảnh hưởng tới, còn là có chút phát cáu khi tưởng hắn chỉ mau chóng muốn bỏ rơi mình. Có lẽ trong thâm tâm, họ vẫn còn yêu nhau đấy, thương nhau nhiều lắm, chỉ là thời gian qua đã cho họ một lớp vỏ bọc mới cứng rắn hơn, làm cho cả hai người đều một lần lại một lần nữa bỏ qua nhau. Những đợt họp lớp trước đó, hắn chẳng dám đi, lấy cái lý do bận việc mà thực tế biết đâu lại là muốn tránh mặt Đậu Tầm, chẳng ai biết. Mà ngày hôm ấy gặp lại rồi, liệu mọi chuyện có thể bắt đầu lại hay không, hoặc giả chăng họ chỉ là hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm rồi rời xa mãi mãi.