Trang chủ Thể loại Ngôn tình Một Mình Yêu Anh

Chương 3

Một Mình Yêu Anh Julia Quinn 29884 chữ 2024-09-02 00:43

  Bổn tác giả sẽ bị coi là tắc trách nếu không đề cập

  đến giây phút gây xôn xao nhất tại buổi tiệc sinh nhật của Bridgerton gia trang

  tối qua, không phải lúc nâng cốc chúc mừng Bridgerton thái phu nhân (tuổi không

  được tiết lộ) mà là khi Lady Danbury đã đưa ra lời đề nghị khiếm nhã treo phần

  thưởng ngàn bảng cho bất cứ ai khám phá ra chân dạng của …

  Tôi.

  Cứ thử đi quí phu nhân và quí ngài. Các người sẽ không

  thể nào giải đáp bí mật này.

  ***

  Chính xác là chỉ cần

  ba phút để lời thách thức ngạo nghễ của Lady Danbury truyền ra khắp sàn khiêu

  vũ. Penelope biết chắc điều này bởi cô cũng tình cờ đối diện một cái đồng hồ cổ

  khổng lồ (và, theo như lời của phu nhân Kate

  Bridgerton, đặc biệt chính xác), khi Lady Danbury tuyên bố. Ngay câu, “Một

  ngàn bảng cho người nào khám phá ra người thật của Lady Whistledown,” đồng hồ

  chỉ mười giờ bốn mươi bốn phút. Cây kim dài không chạy hơn số bốn mươi bảy khi

  Nigel Berbrooke vấp vào vòng tròn người đang tăng lên nhanh chóng xung quanh

  Lady Danbury và tuyên bố trò chơi mới nhất của bà “vui bá chấy!”

  Và nếu Nigel đã nghe

  tin ấy, nghĩa là ai cũng nghe hết rồi, bởi vì anh rể của Penelope không nổi

  tiếng về sự thông minh, chú ý, hay khả năng lắng nghe của anh ta.

  Và cũng không,

  Penelope chua chát nghĩ, cho từ vựng của anh ấy. Bá chấy, quả thật thế.

  “Cậu nghĩ Lady

  Whistledown là ai?” Lady Danbury hỏi Nigel.

  “Không biết,” anh thú

  nhận. “Không phải tôi, tôi chỉ biết nhiêu đó!”

  “Tôi nghĩ ai cũng biết

  nhiêu đó,” Lady D trả lời.

  “Anh nghĩ là ai?”

  Penelope hỏi Colin.

  Anh nhún vai. “Anh

  không ở trong thành phố đủ thời gian để có thể đoán nổi.”

  “Đừng khiêm tốn,”

  Penelope đáp. “Thời gian góp mặt ở những bữa tiệc của anh cộng lại cũng đủ

  rồi.”

  Nhưng anh chỉ lắc đầu.

  “Anh không nói được.”

  Penelope nhìn anh một

  giây lâu hơn cần thiết, hoặc là, thật sự mà nói, hợp phép xã giao. Có một tia

  nhìn kì lạ trong mắt Colin. Một cái gì lẩn trốn và tránh né. Xã hội thượng lưu

  thường nghĩ anh không có gì hơn là một kẻ đầy ma mỵ, nhưng anh thông minh hơn

  là anh để lộ ra, và cô dám đem mạng sống mình ra cá là anh đã có vài suy đoán.

  Nhưng vì một lý do nào

  đó, anh không muốn nói với cô.

  “Em nghĩ đó là ai?”

  Colin hỏi, tránh câu hỏi của cô. “Em đã xuất hiện ở xã hội thượng lưu cũng lâu

  như Lady Whistledown rồi. Chắc chắn là em đã nghĩ đến ai.”

  Penelope liếc quanh

  phòng khiêu vũ, đôi mắt dừng lại ở người này người nọ, cuối cùng trở lại với

  đám đông nhỏ trước mặt. “Em đoán rằng có thể là Lady Danbury,” cô trả lời.

  “Không phải là một trò đùa táo bạo với tất cả mọi người hay sao?”

  Colin nhìn bà phu nhân

  già đang tự thưởng thức trò đùa mới nhất của mình. Bà ta đang đập cây gậy lên

  sàn nhà, nói chuyện hăng hái, và mỉm cười như con mèo vừa vớ được kem, cá, và

  một con gà tây nướng khổng lồ. “Hợp lý đấy,” anh nghĩ ngợi, “một cách khá tai

  ác.”

  Penelope nhếch miệng.

  “Bả lúc nào mà chẳng tai ác.”

  Cô nhìn Colin quan sát

  Lady D một vài giây, rồi nói khẽ, “Nhưng anh không nghĩ là bà ấy.”

  Colin từ từ quay mặt

  lại nhìn cô, lông mày khẽ nhướng lên trong một câu hỏi thầm lặng.

  “Em có thể nói bằng

  biểu tình trên mặt anh,” Penelope giải thích.

  Anh cười, nụ cười dễ

  dãi anh thường dùng cho đám đông. “Và anh tưởng rằng mình khó đoán lắm chứ.”

  “E rằng không,” cô trả

  lời. “Ít nhất là không với em.”

  Colin thở dài. “Anh e

  rằng số mệnh của anh không phải để trở thành một người hùng đau khổ, tuyệt vọng.”

  “Anh vẫn có thể làm

  người hùng của ai đó,” Penelope chiều theo. “Vẫn còn thời gian. Nhưng đau khổ,

  tuyệt vọng thì…” cô mỉm cười, “không dám đâu.”

  “Vậy thì uổng quá,”

  anh vui vẻ đáp, miệng nở một nụ cười nổi tiếng của anh – lần này là cái nửa

  miệng đầy nam tính. “Loại đau khổ, tuyệt vọng có tất cả các mỹ nữ.”

  Penelope suýt sặc, một

  chút ngạc nhiên vì anh nói điều đó với cô, không kể việc Colin Bridgerton chưa

  bao giờ gặp vấn đề về việc thu hút mỹ nữ. Anh nhăn răng cười, chờ câu trả lời,

  và cô đang cố quyết định xem phản ứng đúng đắn là một cơn giận dữ lịch sự rất tiểu

  thư, hay là một nụ cười khúc khích em-rất-hưởng-ứng-anh, thì Eloise phanh thắng

  lại trước mặt họ theo đúng nghĩa đen.

  “Hai người nghe tin gì

  chưa?” Eloise hào hển hỏi.

  “Cậu đang chạy à?”

  Penelope đáp lại. “Quả là một kỳ tích trong phòng khiêu vũ đông nghẹt này.”

  “Lady Danbury treo

  thưởng ngàn bảng cho bất cứ ai khám phá ra Lady Whistledown!”

  “Biết rồi,” Coline nói

  bằng giọng khá huênh hoang giành riêng cho các người anh lớn.

  Eloise thở dài thất

  vọng. “Thiệt sao?” Colin giơ tay chỉ về hướng Lady Danbury, đứng cách họ vài

  bước. “Tụi anh ở ngay đây khi việc đó xảy ra.”

  Eloise trông bực bội

  thấy rõ, và Penelope biết chính xác cô bạn đang nghĩ gì (và có lẽ sẽ đề cập đến

  vào ngày hôm sau.) Để lỡ một giây phút quan trọng là một chuyện, nhưng trong

  khi đó người anh chứng kiến cả từ đầu đến cuối là một chuyện khác.

  “Well, ai cũng bàn tán

  về chuyện đó,” Eloise thốt. “Tuôn ra, thật đó. Đã lâu em chưa chứng kiến việc

  nào thú vị như thế.”

  Colin quay về phía

  Penelope và nói khẽ, “Đây là lý do mà anh hay đi du lịch.” Penelope cố gắng

  không mỉm cười.

  “Em biết anh đang nói xấu

  em và em không quan tâm,” Eloise tiếp, dường như không ngừng để thở. “Em nói

  cho anh biết, cả giới thượng lưu đã loạn rồi. Mọi người – và ý em là tất cả mọi

  người – đều đang đoán xem bà ta là ai, mặc dù những người gan nhất không nói

  lời nào. Không muốn người khác thắng theo dự đoán của họ.”

  “Anh nghĩ,” Colin

  tuyên bố, “anh không cần ngàn bảng đến nỗi phải quan tâm đến chuyện này.”

  “Một số tiền khá lớn,”

  Penelope trầm ngâm thốt.

  Anh nhìn cô bất ngờ.

  “Đừng nói là em sẽ tham gia trò chơi tức cười này.”

  Cô nghiêng đầu sang

  một bên, hất cằm lên theo một điệu bộ mà cô hi vọng là rất thần bí – hay là nếu

  không thần bí, thì ít nhất cũng khá bí ẩn. “Em không giàu đến nỗi có thể bỏ qua

  phần thưởng ngàn bảng,” cô đáp.

  “Có lẽ nếu chúng ta

  hợp tác…” Eloise gợi ý.

  “Chúa cứu tôi,” là câu

  trả lời của Colin.

  Eloise làm như không

  nghe anh nói, cô bảo với Penelope, “Tụi mình sẽ chia đôi tiền.”

  Penelope mở miệng định

  trả lời, nhưng cây gậy của Lady Danbury đột nhiên xuất hiện, vung vẩy trong

  không khí. Colin phải nhanh chóng lượn qua một bên để giữ vẹn lỗ tai mình.

  “Tiểu thư

  Featherington!” Lady D hét lớn. “Cô còn chưa nói với tôi người cô đoán là ai.”

  “Chưa, Penelope,”

  Colin nói, miệng nhếch lên thành một nụ cười gian ác, “em vẫn chưa.”

  Phản ứng đầu tiên của

  Penelope là lí nhí điều gì đó trong họng và hi vọng tuổi của Lady Danbury làm cho bà lãng tai đủ để cho rằng bất cứ sự hiểu

  lầm nào cũng là lỗi của lỗ tai bà chứ không phải miệng của Penelope. Nhưng ngay

  cả không liếc sang bên cạnh, cô cũng có thể cảm nhận được nụ cười gian ác, chế

  giễu của Colin đang thúc giục cô, và cô thấy mình đứng thẳng hơn một chút, cằm

  hất cao hơn một chút.

  Anh làm cô tự tin hơn,

  can đảm hơn. Anh làm cô trở nên… giống cô hơn. Hay ít nhất cũng là bản thân mà

  cô mong muốn đạt tới.

  “Thật ra,” Penelope

  đáp, nhìn gần thẳng vào mắt Lady Danbury, “Cháu nghĩ đó là bà.”

  Một loạt tiếng thở gấp

  xung quanh họ.

  Và lần đầu tiên trong

  đời, Penelope Featherington thấy mình trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

  Lady Danbury chằm chằm

  nhìn cô, đôi mắt xanh nhạt đầy vẻ xét đoán và tinh quái. Thế rồi điều kì diệu xảy

  ra. Môi bà bắt đầu nhếch lên. Chúng nở rộng hơn cho đến khi Penelope nhận ra bà

  không chỉ mỉm cười, mà chắc chắn là đang nhăn răng cười.

  “Tôi thích cô,

  Penelope Featherington,” Lady Danbury phán, cây gập đập lên chân cô. “Tôi cá là

  cả nửa phòng cũng nghĩ như thế, nhưng không ai có đủ dũng khí để nói lên điều

  đó với tôi.”

  “Cháu cũng không có,”

  Penelope thú nhận, hự nhỏ khi bị Colin huých cùi chỏ vào lưng.

  “Chắc chắn,” Lady

  Danbury thốt với ánh mắt kì lạ, “cháu có.”

  Penelope không biết

  phải nói gì. Cô nhìn Colin, anh đang mỉm cười khích lệ, rồi cô quay lại nhìn

  Lady Danbury, trông bà gần như là … mẹ hiền.

  Có lẽ đó là điều kỳ lạ

  nhất. Penelope nghi ngờ không biết Lady Danbury đã từng có dáng vẻ từ mẫu khi

  nhìn chính con ruột của bà hay chưa.

  “Có dễ chịu không,” vị

  thái phu nhân nói, kề thật sát để chỉ Penelope mới nghe được, “khi khám phá ta

  không phải là người như mình nghĩ?”

  Và rồi bà quay bước

  đi, để Penelope ngẫm nghĩ có lẽ cô không phải là người mà cô nghĩ.

  Có lẽ – chỉ có lẽ – cô

  còn nhỉnh hơn thế một chút xíu.

  **

  Ngày hôm sau là thứ

  Hai, nghĩa là Penelope uống trà với các tiểu thư Bridgerton ở Số Năm. Cô không

  biết chính xác khi nào mình có thói quen đó, nhưng cũng phải hơn một thập niên

  rồi, và nếu cô không xuất hiện vào bữa trưa mỗi thứ Hai, e rằng Bridgerton thái

  phu nhân sẽ sai người gọi cô đến.

  Penelope thích thói

  quen ăn bánh và uống trà của nhà Bridgerton. Không phải là một hành động phổ

  biến; thật ra, Penelope không biết ai có thói quen làm thế mỗi ngày cả. Nhưng Lady

  Bridgerton khăng khăng là bà không thể nhịn ăn nổi từ bữa trưa đến bữa tối, đặc

  biệt khi họ phải quan sát giờ giấc của nhà hàng xóm và ăn bữa tối thật trễ. Và

  như thế, mỗi buổi chiều lúc bốn giờ, bà và mấy đứa con (kèm theo một hay hai

  người bạn) gặp nhau trong phòng may áo trên lầu cho bữa ăn vặt.

  Mưa rơi lắc rắc, mặc

  dù hôm ấy là một ngày khá ấm áp, nên Penelope cầm theo cây dù và cuốc bộ đến Số

  Năm. Đó là con đường cô đã đi cả trăm lần, qua vài căn nhà trên phố Mount và

  Davies, rồi quẹo qua ngõ Berkeley Square để đến đường Bruton. Nhưng hôm ấy cô mang

  một tâm trạng kì lạ, thư thái, vô tư lự, và thêm cả một chút nhí nhảnh trẻ con,

  nên cô quyết định đi tắt qua thảm cỏ phía bắc của quảng trường Berkeley, không

  vì lý do gì khác hơn là cô thích nghe tiếng động ướt át của giày trên cỏ non.

  Đó là lỗi của Lady

  Danbury. Chắc chắn là thế. Cô đã thấy hớn hở từ buổi gặp gỡ của họ tối qua.

  “Không. Phải. Người.

  Như. Mình. Nghĩ,” cô vừa đi vừa hát một mình, mỗi một từ nhấn mạnh khi chân hạ

  xuống đất. “Còn hơn thế. Còn hơn thế.”

  Cô đến một chỗ lầy lội

  và chuyển mình như đang lướt trên cỏ, hát (nhẹ nhàng thôi, tất nhiên; cô không khác

  hơn tối qua nhiều đến nỗi muốn có người nghe cô hát ngoài đường lộ), “Còn hơn

  thếếếếếếế,” cô trượt tới trước.

  Khi ấy, dĩ nhiên (bởi

  vì đã chắc chắn – ít nhất là trong đầu cô – là cô có số mệnh xấu nhất trong cả

  lịch sử nhân loại), có tiếng đàn ông gọi cô.

  Cô vội thắng lại và

  thầm cảm tạ trời đất cô đã giữ thăng bằng ở phút cuối thay vì té trượt chân

  trên thảm cỏ xanh ướt và đầy bùn.

  Dĩ nhiên, đó là, anh.

  “Colin!” cô thốt, giọng

  hơi mắc cỡ, đứng yên chờ cho anh đến gần. “Thật là bất ngờ.”

  Anh trông có vẻ như

  đang nín cười. “Em đang khiêu vũ đó à?”

  “Khiêu vũ?” cô lập

  lại.

  “Dường như là em đang khiêu

  vũ.”

  “Ồ. Không.” Cô nuốt

  nước miếng, mặc cảm có tội, bởi vì dù cô không phải là đang nói dối, nhưng lại có

  cảm giác như là đang nói dối. “Dĩ nhiên không.”

  Mắt anh nheo lại một

  chút. “Đáng tiếc. Anh vừa định gia nhập với em, anh chưa bao giờ khiêu vũ trong

  quảng trường Berkeley.”

  Nếu anh nói như thế

  với cô cách đây hai ngày, cô sẽ cười rộ với lời nói đùa của anh, và để anh làm

  kẻ tai quái, mỹ lệ. Nhưng cô hẳn lại nghe tiếng của Lady Danbury vang lên trong đầu, bởi vì cô đột nhiên quyết định

  không muốn làm tiểu thư Penelope Featherington cũ kỹ nữa.

  Cô quyết định tham gia

  cuộc vui.

  Cô mỉm một nụ cười mà chính

  cô cũng không ngờ là mình biết cười như thế. Nụ cười tai quái, bí ẩn, và cô

  biết mình không phải chỉ nghĩ vậy, bởi vì mắt Colin mở lớn khi cô thốt, “Đáng

  tiếc thật đó. Khiêu vũ rất là vui.”

  “Penelope Featherington,”

  anh dài giọng, “Anh tưởng em vừa nói em không phải đang khiêu vũ.”

  Cô nhún vai. “Em nói

  dối đó.”

  “Nếu là vậy,” anh nói,

  “vậy lần này sẽ là điệu nhảy của anh.”

  Trong bụng Penelope

  đột nhiên thấy rất kì lạ. Đây là lý do cô không nên nghe lời Lady Danbury trong

  đầu. Cô có thể xử lý một giây phút phiêu lưu, và thách thức, nhưng cô không

  biết làm cách nào để tiếp tục.

  Không như Colin, hiển

  nhiên, đang nhăn răng cười tà quái, cánh tay giơ ra theo điệu vũ waltz.

  “Colin,” cô thốt,

  “chúng ta đang ở quảng trường Berkeley!”

  “Anh biết. Anh chỉ vừa

  nói là anh chưa từng nhảy ở đây, em không nhớ sao?”

  “Nhưng..”

  Colin khoanh tay lại.

  “Tsk. Tsk. Em không thể nào thách thức như thế và rồi lại muốn lùi bước. Hơn

  nữa, nhảy múa trong quảng trường Berkeley dường như là việc mà mỗi người nên làm ít nhất một

  lần trong đời, em đồng ý không?”

  “Người ta sẽ nhìn

  thấy,” cô thì thào vẻ quan trọng.

  Anh nhún vai, cố giấu

  sự thật là anh khá thích thú với phản ứng của cô. “Anh không quan tâm. Còn em?”

  Má cô ửng hồng, rồi đỏ

  như cà chua, và dường như cố gắng lắm mới thốt ra được, “Người ta sẽ nghĩ anh

  đang tán tỉnh em.”

  Anh quan sát cô kỹ

  hơn, không hiểu tại sao cô lại sợ hãi như vậy. Ai lại quan tâm nếu người ta

  nghĩ họ đang tán tỉnh nhau? Lời đồn đại sẽ nhanh chóng chứng thực là sai, và hai

  người sẽ cười rộ vào mặt những kẻ nhiều chuyện. Anh muốn nói, Mặc kệ họ, nhưng rồi

  giữ im lặng. Có một cái gì đó sâu thẳm trong đôi mắt nâu của cô, một tình cảm

  anh không thể xác định được.

  Rồi anh nhận ra điều

  cuối cùng anh muốn làm là thương tổn Penelope Featherington. Cô là bạn thân

  nhất của em gái anh, và hơn nữa, là một cô gái đơn thuần, một mạc, một cô bé

  rất dễ thương.

  Anh nhíu mày. Anh

  không nên gọi cô là một cô bé nữa. Ở

  tuổi hai mươi tám cô không giống một cô bé hơn việc anh là cậu trai ở tuổi ba mươi ba.

  Cuối cùng, với sự quan

  tâm đặc biệt, và hi vọng là rất nhiều sự đồng cảm, anh hỏi, “Có nguyên do nào

  làm ta phải lo lắng nếu người ta nghĩ chúng ta đang tán tỉnh nhau không?”

  Cô nhắm mắt lại, và

  trong một giây Colin tưởng là cô đang thực sự đau đớn. Khi cô mở mắt ra, ánh

  mắt gần như cay đắng. “Điều đó sẽ rất tức cười,” cô trả lời. “Vào lúc đầu.”

  Anh không nói gì, chờ

  đợi cô nói tiếp.

  “Nhưng rồi sớm muộn gì

  sự thật chúng ta không tán nhau sẽ trở thành điều hiển nhiên, và rồi…” Cô ngừng

  lại, nuốt giọng, Colin nhận ra trong tâm cô không bình tĩnh như là cô hi vọng.

  “Người ta sẽ nói,” cô

  tiếp, “rằng anh là người đã bỏ em, bởi vì – chuyện là như thế.”

  Anh không tranh cãi

  với cô. Anh biết cô nói đúng.

  Cô thở một hơi dài

  buồn bã. “Em không muốn rơi vào hòan cảnh như thế. Ngay cả Lady Whistedown có

  lẽ cũng sẽ viết về tin ấy. Làm sao không được? Nó là một tin hấp dẫn đến thế cơ

  mà.”

  “Anh xin lỗi,

  Penelope,” Colin thốt. Anh không chắc mình đang xin lỗi cái gì, nhưng vẫn là

  một điều đúng đắn để nói.

  Cô chấp nhận với một

  cái gật đầu nhẹ. “Em biết em không nên quan tâm đến người ta nói cái gì, nhưng

  em có.”

  Anh hơi quay người đi

  khi nghĩ về những lời của cô. Hoặc là đang nghĩ về giọng nói của cô. Hay có lẽ

  cả hai.

  Anh lúc nào cũng nghĩ

  mình ở bên trên xã hội. Không phải ở bên ngoài, bởi vì anh chắc chắn hòa hợp và

  thường cũng thích thú việc đó. Nhưng anh luôn cho rằng hạnh phúc của mình thì

  có liên quan gì đến ý kiến của người khác đâu.

  Nhưng có lẽ anh đã

  không nghĩ việc này một cách chính chắn. Thật dễ dàng để cho là mình không quan

  tâm đến ý kiến người khác, nếu những ý kiến đó đều khen thưởng mình. Liệu anh

  có nhanh chóng gạt bỏ cả xã hội nếu họ đối xử với anh như là đã đối xử với

  Penelope?

  Cô chưa bao giờ bị cô

  lập, và cũng chưa bao giờ có vụ tai tiếng nào. Cô chỉ chưa từng … nổi tiếng.

  Ồ, người ta lịch sự,

  và cả gia đình Bridgerton đều làm bạn với cô, nhưng hầu hết những kỷ niệm Colin

  nhớ về Penelope đều có cảnh cô đứng ở vòng ngoài sàn khiêu vũ, cố gắng nhìn đi

  nơi khác tránh mặt các cặp đang nhảy, rõ ràng giả vờ là cô không muốn nhảy. Những

  lúc đó anh thường đến gần và đích thân mời cô khiêu vũ. Cô luôn trông rất biết

  ơn, nhưng cũng có một chút mặc cảm, bởi cả hai đều biết anh làm điều ấy chỉ vì có

  tội nghiệp cho cô.

  Colin thử đặt mình vào

  hòan cảnh của cô. Không dễ chịu chút nào. Anh lúc nào cũng là người nổi tiếng,

  bạn bè đều kính trọng anh, và phụ nữ tấn công khi anh gia nhập xã hội. Và dù

  anh có nói mình không quan tâm đến suy nghĩ của người khác đi chăng nữa, thật

  ra mà nói thì …

  Anh thích việc mình

  được người ta thích.

  Đột nhiên anh không

  biết nên nói gì. Thật kì lạ, bởi anh luôn

  biết phải nói gì. Thực tế là anh nổi tiếng vì luôn biết phải nói gì trong mọi

  hòan cảnh. Đó là, anh nghĩ, một trong những nguyên nhân anh được yêu thích.

  Nhưng anh linh cảm

  được tâm trạng của Penelope sẽ dựa vào những lời tiếp theo của mình. Và trong

  khoảng mười phút trước đây, tâm trạng của Penelope đã trở nên quan trọng với

  anh.

  “Em nói đúng,” cuối

  cùng anh thốt, quyết định rằng nói với một người ý kiến của cô ta đúng thì lúc

  nào cũng là điều tốt. “Anh đã không nhạy cảm. Có lẽ ta nên làm lại từ đầu?”

  Cô chớp mắt. “Em xin

  lỗi?”

  Anh quơ quơ tay, như

  thể cử chỉ đó có thể giải thích mọi điều. “Bắt đầu lại.”

  Dáng ngơ ngác của cô

  trông cực dễ thương, và điều đó lại làm anh ngơ ngác, bởi anh chưa bao giờ nghĩ

  là cô không dễ thương cả.

  “Nhưng chúng ta đã

  quen nhau mười hai năm rồi,” cô đáp.

  “Đã lâu như vậy hay

  sao?” Anh suy nghĩ nát óc, nhưng rốt cuộc, vẫn không nhớ được buổi gặp gỡ đầu

  tiên của họ. “Không có sao. Ý anh là chỉ cho buổi trưa nay, cô bé ạ.”

  Cô mỉm cười, rõ ràng

  không nén được, và anh biết gọi cô là cô bé là điều đúng nhất, mặc dù thật sự

  thì anh cũng không hiểu tại sao.

  “Thế này nhé,” anh

  chầm chậm nói, nhả từng chữ ra, bàn tay khua khua. “Em đang bước qua quãng

  trường Berkeley, và nhìn thấy anh từ xa. Anh gọi tên em, và em đáp

  lại bằng …”

  Penelope cắn môi dưới,

  cố gắng, không biết vì sao, kềm nụ cười lại. Colin đã sinh ra dưới ngôi sao

  nào, mà anh lúc nào cũng biết phải nói gì? Anh là người thổi sáo phù thủy, để

  lại hạnh phúc và nụ cười cho người nghe. Penelope dám cá – nhiều hơn số tiền

  ngàn bảng của Lady Danbury – rằng cô không phải là người duy nhất ở Luân Đôn đã

  say đắm người con thứ ba của họ Bridgerton.

  Anh ngã đầu sang bên,

  và rồi nghiêng đầu lại theo kiểu kêu nhanh lên.

  “Em sẽ trả lời..”

  Penelope từ từ nói. “Em sẽ trả lời là…”

  Colin đợi hai giây,

  rồi nói, “Thiệt tình, bất cứ cái gì cũng được mà.”

  Penelope định kềm nụ

  cười tươi trên mặt, nhưng cô khám phá ra rằng nụ cười của cô hoàn toàn thành

  thật. “Colin!” cô nói, giả vờ như là cô đang ngạc nhiên khi thấy anh. “Anh đang

  làm gì thế?”

  “Trả lời tốt lắm,” anh

  nói.

  Ngón tay cô đưa lên lúc

  lắc. “Anh không vào vai rồi.”

  “À, à, tất nhiên. Xin

  lỗi.” Anh ngừng lại, chớp mắt hai lần, rồi nói, “À đây rồi. Như thế này: Cũng

  như em thôi. Anh đang đến Số Năm để uống trà.”

  Penelope thấy mình

  càng nhập vào cuộc trò chuyện hơn. “Anh làm như chỉ đến chơi thôi vậy. Không

  phải anh sống ở đó sao?”

  Anh nhăn mặt. “Hi vọng

  chỉ đến tuần sau thôi. Một tháng là nhiều nhất. Anh đang tìm một chỗ ở mới. Anh

  phải bỏ căn hộ cũ khi đi Cyprus, bây giờ thì không tìm thấy chỗ nào thích hợp nữa.

  Anh có việc ở Piccadilly và nghĩ là anh nên đi bộ.”

  “Trong cơn mưa?”

  Anh nhún vai. “Buổi

  sáng anh đi đâu có mưa. Bây giờ chỉ lâm râm thôi mà.”

  Chỉ lâm râm, Penelope

  nghĩ. Hạt mưa lâm râm đậu trên lông mi dài cong vút của anh, tôn lên đôi mắt

  màu xanh hòan hảo từng gợi hứng cho hơn một tiểu thư viết nên những vần thơ

  (rất tệ) về chúng. Ngay cả Penelope, điềm đạm như thế, cũng đã trằn trọc nhiều

  đêm, ngó lên trần, và không thấy gì ngòai đôi mắt đó.

  Chỉ lâm râm thôi.

  “Penelope?”

  Cô choàng tỉnh. “À. Ừ.

  Em cũng định đi đến nhà mẹ anh để uống trà. Em làm thế mỗi thứ Hai. Và thường

  vào những ngày khác,” cô thú nhận. “Khi không, er, không có gì vui ở nhà em.”

  “Không cần phải giải

  thích. Mẹ anh là người đáng yêu. Em nên đi nếu được mời.”

  Penelope có thói quen

  xấu thích lắng nghe lời không nói ra của người khác, và cô nghi ngờ Colin thực

  ra đang nói là anh không trách cô nếu cô muốn chạy trốn khỏi mẹ mình.

  Điều ấy khiến cô cảm

  thấy hơi buồn.

  Anh nhún chân một lần,

  rồi nói, “Well, anh không nên giữ em đứng ngoài mưa.”

  Cô mỉm cười, bởi vì họ

  đã đứng ngòai trời ít nhất cũng mười lăm phút. Tuy vậy, nếu anh muốn tiếp tục đóng

  kịch, thì cô cũng thế. “Em có cầm dù mà,” cô nói.

  Miệng anh cong lên.

  “Đúng vậy. Tuy nhiên, anh sẽ không là một người đàn ông nếu không đưa em vào

  nơi ấm cúng hơn. Nói đến đây thì …” Anh cau mày, nhìn xung quanh.

  “Nói đến đây thì sao?”

  “Về việc làm một người

  đàn ông. Anh nghĩ rằng tụi anh phải chăm sóc cho các tiểu thư.”

  “Ừ?”

  Anh khoanh tay lại.

  “Không phải em cần đi với cô hầu sao?”

  “Em chỉ ở khúc quanh

  này thôi mà,” cô nói, một chút chán nản vì anh không nhớ điều đó. Dù sao cô và

  em cô cũng là bạn thân của hai người em gái anh. Anh cũng đã dẫn họ về nhà một,

  hai lần. “Trên đường Mount,” cô tiếp, khi cái nhăn mày chưa chịu giãn ra.

  Anh nheo mắt lại, nhìn

  về hướng đường Mount, dù cô không biết anh muốn làm gì khi làm vậy.

  “Ồ, thôi đi, Colin. Nó

  chỉ quanh khúc đường Davies. Không thể dài hơn năm phút đi bộ đến nhà mẹ anh.

  Bốn phút, nếu em bước nhanh.”

  “Anh chỉ nhìn xem có

  góc tối nào hay chỗ nào khả nghi không.” Anh quay lại nhìn cô. “Chỗ có thể có

  kẻ gian đang núp.”

  “Trong Mayfair?”

  “Trong Mayfair,” anh nghiêm

  túc đáp. “Anh nghĩ em nên có cô hầu hộ tống khi đi bất cứ nơi nào. Anh không

  thích em bị xảy ra chuyện gì.”

  Cô đặc biệt cảm động

  vì sự quan tâm của anh, dù biết anh cũng quan tâm như thế đối với bất cứ cô gái

  nào. Anh là loại người đàn ông như thế.

  “Em bảo đảm với anh

  rằng em đã quan sát cẩn thận khi đi đường dài hơn rồi,” cô đáp. “Nhưng thật sự

  mà nói, đây ngắn thôi mà. Chỉ một vài khúc quanh. Ngay cả mẹ em cũng không quan

  tâm.”

  Hàm Colin cắn chặt

  lại.

  “Còn không nói đến,”

  Penelope tiếp, “là em đã hai mươi tám.”

  “Như thế thì liên quan

  gì chứ? Anh đã ba mươi ba, cho em biết.”

  Cô biết, tất nhiên, vì

  cô biết mọi thứ về anh. “Colin,” cô thốt, giọng kéo dài xen chút khó chịu.

  “Penelope,” anh trả

  lời, giọng y như thế.

  Cô thở một hơi dài

  trước khi nói, “Em đã chắc chắn nằm trên giá rồi, Colin. Em không cần phải lo

  lắng gì nữa về những luật lệ hành hạ em khi còn mười bẩy tuổi.”

  “Anh không nghĩ…”

  Một tay Penelope tự

  nhiên chống lên hông. “Đi hỏi em gái anh đi nếu không tin em.”

  Anh đột nhiên trông

  còn nghiêm trọng hơn bao giờ hết. “Anh đã quyết định không bao giờ hỏi em anh

  về mấy chuyện có liên quan tới lẽ thường.”

  “Colin!” Penelope

  thốt. “Anh nói vậy xấu quá.”

  “Anh không có nói là

  anh không thương nó. Anh không nói là không thích nó. Anh mến Eloise, em biết đấy.

  Tuy nhiên…”

  “Cái gì bắt đầu với tuy nhiên đều là xấu hết,” Penelope lầm

  bầm.

  “Eloise,” anh nói với

  vẻ độc đoán không như thường lệ, “nên lấy chồng lúc này.”

  Nào, điều này thật là quá đáng, đặc biệt với

  cái giọng đó. “Vài người nói,” cằm Penelope vểnh lên thách thức đáp lại, “rằng

  đến bây giờ anh phải lấy vợ rồi chứ.”

  “Ồ, thô…”

  “Anh đã, như đã tự hào

  nói với em, là ba mươi ba tuổi.”

  Biểu tình của anh lộ

  vẻ thú vị, nhưng với một đường nét khó chịu một chút, cho cô biết anh sẽ không

  thấy thú vị lâu hơn. “Penelope, đừng có…”

  “Già lão!” cô líu lo.

  Anh chửi thề khẽ, làm

  cô ngạc nhiên, bởi cô chưa từng bao giờ thấy anh làm thế trước mặt tiểu thơ

  nào. Cô có lẽ nên coi đó là một cảnh cáo, nhưng cô đã quá giận. Có lẽ tục ngữ

  nói đúng – can đảm sinh ra nhiều can đảm hơn.

  Hay có lẽ là táo bạo

  khuyến khích thêm táo bạo, bởi vì cô nhướng lông mày lên và hỏi, “Không phải

  hai người anh của anh đều cưới vợ ở tuổi ba mươi sao?”

  Bất ngờ, Colin chỉ mỉm

  cười và khoanh tay dựa vai len cái cây đứng gần họ. “Các anh ấy và anh là những người rất khác nhau.”

  Đó là, Penelope nhận

  định, một lời tuyên bố đanh thép, bởi vì rất nhiều người của xã hội thượng lưu,

  bao gồm cả vị Lady Whistledown huyền thoại, đều tung hô chuyện anh em nhà

  Bridgerton trông rất giống nhau. Vài người còn nói anh em họ có thể thay chỗ

  cho nhau. Penelope không nghĩ có ai trong họ bị xúc phạm vì những lời này –

  thực ra, cô còn nghĩ họ coi sự so sánh là những lời khen, bởi vì anh em họ rất

  yêu quí lẫn nhau biết bao. Nhưng có lẽ cô đã sai.

  Hay có lẽ cô đã không

  nhìn tận tường.

  Điều ấy thật là lạ,

  bởi cô có cảm giác mình đã giành nửa cuộc đời dõi theo Colin Bridgerton.

  Cô biết chắc một điều,

  tuy nhiên, và nên nhớ ra, là nếu Colin có cơn giận nào, anh chưa bao giờ cho

  người khác thấy. Chắc chắn là cô đã tự khen thưởng mình khi cho là lời đề cập

  về những người anh cưới vợ trước ba mươi tuổi đã có thể làm anh nổi giận.

  Không, cách anh tấn

  công là một nụ cười lười biếng, một lời nói đùa đúng lúc. Nếu Colin có bao giờ

  nổi giận…

  Penelope khẽ lắc đầu,

  không dám nghĩ sâu hơn. Colin sẽ không bao giờ nổi giận. Ít nhất cũng không

  trước mặt cô. Anh sẽ phải hết sức, thật sự – không, sâu sắc – bực bội để nổi giận. Và loại biểu tình đó chỉ có thể khơi

  dậy bởi người mà ta hết sức, thật sự, sâu

  sắc quan tâm.

  Colin thích cô nhiều –

  có lẽ còn nhiều hơn hầu hết những người khác anh gặp – nhưng anh không cần cô. Không theo cách đó.

  “Có lẽ chúng ta nên

  đồng ý về việc không đồng ý,” cuối cùng cô đáp.

  “Về cái gì?”

  “Ờ…” cô không nhớ ra.

  “Ờ, về việc người ở giá nên hay không nên làm gì?”

  Anh dường như thích

  thú việc ngập ngừng của cô. “Điều đó có lẽ sẽ bắt buộc anh phải tin tưởng sự

  phán đoán của em gái anh trong một vài chuyện, như thế thì, anh chắc em phải

  biết, là rất khó khăn cho anh.”

  “Nhưng anh không lo

  việc tin tưởng vào phán đoán của em?” Nụ cười của anh lười biếng và tai quái. “Nếu

  em hứa không được nói điều đó với linh hồn sống nào cả.”

  Anh không có ý như

  thế, dĩ nhiên. Và cô biết anh biết cô biết anh không có ý như thế. Nhưng đó là

  kiểu cách của anh. Khôi hài và nụ cười có thể san bằng bất cứ con đường nào. Và

  quái quỷ, điều đó đúng, bởi vì cô nghe mình thở dài, và cảm thấy mình mỉm cười,

  và trước khi hoàn hồn cô nghe mình nói, “Đủ rồi! Chúng hãy cùng đến nhà mẹ

  anh.”

  Colin cười. “Em nghĩ

  coi bà có bánh bích quy không?” Penelope trợn mắt. “Em biết bà có bánh bích quy.” “Tốt,” anh nói, xoải bước chân đi, nửa

  kéo cô theo. “Anh yêu quí gia đình mình, nhưng thực ra anh đến đó chỉ để ăn

  thôi.”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận