Trang chủ Thể loại Ngôn tình Một Mình Yêu Anh

Chương 4

Một Mình Yêu Anh Julia Quinn 21097 chữ 2024-09-02 00:43

  Thật khó tưởng tượng bất cứ tin nổi bật nào khác từ

  buổi dạ tiệc của nhà Bridgerton hơn là sự cương quyết của Lady Danbury trong

  việc tìm kiếm nhân thân của bổn tác giả, nhưng những điều sau đây cũng đáng

  được chú ý:

  Công tử Geoffrey Albansdale được nhìn thấy đã khiêu

  vũ với tiểu thư Felecity Featherington.

  Tiểu thư Felicity Featherington được nhìn thấy

  khiêu vũ với Công tử Lucas Hotchkiss.

  Công tử Lucas Hotchkiss cũng được nhìn thấy khiêu

  vũ với tiểu thư Hyacinth Bridgerton.

  Tiểu thư Hyacinth Bridgerton cũng được nhìn thấy

  khiêu vũ với Tử tước Burwick.

  Tử tước Burwick cũng được nhìn thấy khiêu vũ với

  Tiểu thư Jane Hotchkiss.

  Tiểu thư Jane Hotchkiss cũng được nhìn thấy khiêu vũ

  với Công tử Colin Bridgerton.

  Công tử Colin Bridgerton cũng được nhìn thấy khiêu

  vũ với Tiểu thư Penelope Featherington.

  Và để kết thúc cái vòng tròn tình tứ màu hồng này,

  Tiểu thư Penelope Featherington được nhìn thấy nói chuyện với Công tử Geoffrey

  Albansdale. (Sẽ quá hoàn hảo nếu nàng cũng khiêu vũ với chàng, bạn có đồng ý

  không, hả Độc giả thân mến?)

  Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 12 tháng 4, 1824

  **

  Khi

  Penelope với Colin bước vào phòng khách, Eloise và Hyacinth đang ngồi thưởng

  trà, cùng nhị vị phu nhân Bridgerton. Violet, thái phu nhân, ngồi trước ấm trà,

  và Kate, con dâu của bà, vợ của Anthony, người tử tước tại vị, đang cố, mà

  không thành công lắm, quản lý đứa con gái hai tuổi, Charlotte.

  “Nhìn xem

  con gặp ai ở Quảng trường Berkeley

  nè,” Colin thốt.

  “Penelope,”

  thái phu nhân Bridgerton mỉm cười ấm áp, “ngồi xuống đây. Trà vẫn còn ấm và

  ngon lắm, và Đầu bếp làm món bánh bích quy trứ danh đấy.”

  Colin đi một

  nước tới khay thức ăn, chỉ kịp dừng lại vài giây vừa đủ để gật đầu chào hai cô

  em gái.

  Penelope

  được thái phu nhân Bridgerton vẫy tay đến ngồi bên cạnh.

  “Bích qui

  thì ngon,” Hyacinth nói, đẩy dĩa bánh lại phía cô.

  “Hyacinth,”

  thái phu nhân Bridgerton giọng không hài lòng, “nói nguyên câu văn đi con.”

  Hyacinth

  nhìn mẹ ngạc nhiên. “Bích qui. Thì. Ngon.” Cô nghiêng đầu một bên. “Danh từ.

  Động Từ. Tính Từ.”

  “Hyacinth.”

  Penelope

  có thể thấy thái phu nhân Bridgerton đang cố gắng làm mặt nghiêm để trách con

  gái, nhưng mà không thành công lắm.

  “Danh từ.

  Động Từ. Tính Từ,” Colin thốt, chùi miếng bánh đang dính trên miệng. “Câu. Thì.

  Đúng.”

  “Cho những

  người mới biết chữ,” Kate đốp chát, tay với lấy bánh bích qui. “Bánh ngon

  thiệt,” cô nói với Penelope, miệng nở nụ cười bẽn lẽn. “Đây là cái thứ tư của

  chị đấy.”

  “Em yêu

  anh, Colin,” Hyacinth nói, vờ như không nghe Kate nói.

  “Tất nhiên

  rồi em gái ạ,” anh lầm bầm.

  “Riêng con

  thì,” Eloise láu lỉnh, “thích đặt mạo từ trước danh từ khi viết văn.”

  Hyacinth

  khịt mũi. “Chị viết văn!” cô lập lại.

  “Chị viết

  rất nhiều thư,” Eloise hất mũi. “Và chị viết nhật ký, xin bảo đảm với em là một

  thói quen rất có ích.”

  “Nhật ký giúp

  người ta giữ kỷ luật,” Penelope chen vào, hai tay nhận lấy tách trà và bánh từ

  thái phu nhân Bridergon.

  “Em cũng

  viết nhật ký sao?” Kate hỏi mà không nhìn cô, bởi chị phải nhảy ra khỏi ghế để

  kéo con gái trước khi cô bé hai tuổi trèo lên bàn.

  “Dạ

  không,” Penelope vừa nói vừa lắc đầu. “Nó đòi hỏi quá nhiều kỷ luật cho em.”

  “Em không

  nghĩ đặt mạo từ trước danh từ luôn luôn cần thiết,” Hyacinth khăng khăng, cô hoàn

  toàn không thể, như mọi khi, từ bỏ một cuộc tranh luận.

  Đáng

  thương cho những người còn lại, Eloise cũng bướng bỉnh không kém. “Em có thể bỏ

  mạo từ nếu nói đến danh từ chung,” cô trả lời, môi cong lên trong dáng điệu

  khinh khỉnh của một người chị, “nhưng trong trường hợp này, em đang nói tới một

  cái bánh bích quy riêng biệt…”

  Penelope

  không chắc lắm, nhưng cô nghĩ vừa nghe thái phu nhân Bridgerton cất tiếng rên

  rỉ.

  “… nên

  trong trường hợp riêng biệt này,” Eloise nhướng lông mày, “em đã sai.”

  Hyacinth

  quay lại Penelope. “Em chắc chắn chị Eloise đã không dùng đúng chữ riêng biệt

  trong câu đó.”

  Penelope

  với tay lấy miếng bánh bích quy khác. “Chị từ chối không tham gia cuộc tranh

  luận này.”

  “Thỏ đế,”

  Colin lầm bầm.

  “Không,

  chỉ đói bụng.” Penelope quay qua Kate. “Bánh ngon thật.”

  Kate gật

  đầu đồng ý. “Chị nghe tin,” cô nói với Penelope, “em gái em sắp sửa đính hôn.”

  Penelope

  chớp mắt ngạc nhiên. Cô không nghĩ mối quan hệ giữa Felicity và công tử

  Albansdale được nhiều người biết đến. “Er, chị nghe ở đâu vậy?”

  “Eloise,

  dĩ nhiên,” Kate nói như chuyện đương nhiên ai cũng biết. “Cô ấy biết mọi thứ.”

  “Và cái gì

  em không biết,” Eloise nhe răng, “thì Hyacinth biết. Rất là tiện lợi.”

  “Có chắc

  không ai trong hai đứa là Lady Whistledown không?” Colin đùa.

  “Colin!”

  Thái phu nhân Bridgerton thốt lên. “Làm sao con nghĩ như vậy được?”

  Anh nhúng

  vai. “Bọn nó chắc chắn đủ thông minh để làm ra trò này mà.”

  Eloise và

  Hyacinth tươi cười.

  Ngay cả

  thái phu nhân Bridgerton cũng không chối được lời khen. “À, ờ,” bà lúng túng,

  “Hyacinth còn quá nhỏ, và Eloise…” Bà nhìn sang Eloise, cô cũng đang ngó bà, biểu

  tình hết sức buồn cười. “Well, Eloise chắc chắn không phải Lady Whistledown. Mẹ

  tin thế.”

  Eloise

  nhìn Colin. “Em không phải Lady Whistledown.”

  “Tiếc

  thật,” anh trả lời. “Em sẽ giàu nứt đổ vách, anh chắc thế.”

  “À nè,”

  Penelope nghĩ ngợi, “có thể đó là cách tốt nhất để tìm ra thân phận bà ta.”

  Năm cặp

  mắt nhìn về hướng cô.

  “Bà ta

  phải là người có nhiều tiền hơn là nên có,” Penelope giải thích.

  “Một ý

  kiến hay,” Hyacinth đáp, “trừ việc làm sao biết được ai nên có bao nhiên tiền.”

  “Tất nhiên

  là chị cũng vậy,” Penelope nói. “Nhưng hầu hết mọi người đều có mức ước tính thông

  thường.” Nhìn thấy đôi mắt không hiểu của Hyacinth, cô tiếp, “Thí dụ nha, nếu

  chị tự nhiên ra tiệm và mua một bộ trang sức kim cương, thì rất đáng ngờ.”

  Kate thụt

  cùi chỏ vào Penelope. “Mua bộ kim cương nào chưa hả? Chị có thể mượn ngàn bảng

  đó.”

  Penelope

  ngước mắt lên làm dáng trước khi trả lời, bởi vì trong vị trí nữ tử tước phu

  nhân Bridgerton, Kate chắc chắn không cần một ngàn bảng. “Em có thể bảo đảm,”

  cô nói, “em không có một viên kim cương nữa. Không cả nhẫn.”

  Kate kêu “euf”

  một tiếng giả bộ bực tức. “Well, vậy là cô không giúp được rồi.”

  “Không

  phải chỉ là vì tiền,” Hyacinth tuyên bố. “Mà còn vì vinh quang nữa.”

  Thái phu

  nhân Bridgerton sặc chén trà. “Mẹ xin lỗi, Hyacinth,” bà nói, “nhưng con vừa

  nói gì?”

  “Hãy nghĩ

  đến những lời tán dương người ta sẽ nghe nếu bắt được Lady Whistledown,”

  Hyancinth nói. “Thật là huy hoàng.”

  “Có phải

  em nói,” Coline hỏi, biểu tình ôn hòa lừa dối, “là em không cần đến số tiền đó không?”

  “Em chưa

  bao giờ nói thế,” Hyacinth hất mặt

  trâng tráo.

  Penelope nhận

  ra rằng trong số anh em Bridgerton, thì Hyacinth và Colin là giống nhau nhất.

  Có lẽ việc Colin hay du lịch nước ngoài là một điều may mắn. Bởi nếu anh và

  Hyacinth thực sự hợp tác với nhau, họ có thể sẽ thống trị cả thế giới.

  “Hyacinth,”

  thái phu nhân Bridgerton nghiêm khắc, “con không được hiến cả đời vào việc tìm

  kiếm Lady Whistledown.”

  “Nhưng…”

  “Mẹ không

  nói con không thể suy nghĩ hay hỏi vài câu về chuyện đó,” thái phu nhân Bridgerton

  vội vã thêm, một tay giơ lên để không bị cắt ngang. “Gần bốn mươi năm làm mẹ,

  mẹ biết tốt hơn là ngăn cản khi con quyết tâm làm việc gì đó, cho dù có vớ vẩn

  tới đâu.”

  Penelope

  đưa tách lên miệng để che nụ cười của mình.

  “Chỉ là

  con nổi tiếng vì hay” – thái phu nhân Bridgerton dịu dàng hắng giọng – “đôi khi

  rất ngoan cố…”

  “Mẹ à!”

  Thái phu

  nhân Bridgerton tiếp tục như thể Hyacinth chưa từng nói gì. “… và mẹ không muốn

  con quên mối quan tâm chính trong thời gian này là tìm một người chồng.”

  Hyacinth

  lầm bầm tiếng “Mẹ à” lần nữa, nhưng lần này giống như là tiếng rên hơn là phản

  đối.

  Penelope

  liếc trộm Eloise, cô đang ngước lên trần nhà và rõ ràng đang cố nén cười.

  Eloise đã chịu đựng hàng chục năm mai mối không ngừng nghỉ của mẹ và không hề

  quan tâm chút nào khi bà bỏ cuộc và tấn công vào Hyacinth.

  Thực sự,

  Penelope ngạc nhiên khi thấy thái phu nhân Bridgerton dường như cuối cùng đã

  chấp nhận tình trạng độc thân của Eloise. Bà chưa bao giờ che giấu sự thật rằng

  mục tiêu trong đời bà là nhìn thấy tám đứa con được hạnh phúc trong hôn nhân.

  Và bà đã thành công với bốn người. Đầu tiên là Daphne đã gả cho Simon và trở

  thành bá tước phu nhân Hastings.

  Năm sau nữa thì Anthony cũng lên xe hoa với Kate. Những năm sau có hơi yên ắng

  một chút, nhưng cả hai anh em Benedict và Francesca đều kết hôn trong vòng một

  năm, Benedict với Sophie, và Francesca với nam tước Kilmartin người Tô Cách Lan.

  Francesca,

  tiếc thay, phải thành góa phụ chỉ hai năm sau khi cưới. Cô giờ đây chia sẻ thời

  gian giữa gia đình chồng ở Tô Cách Lan và gia đình mình ở Luân Đôn. Khi ở trong

  thành phố, tuy vậy, cô lại thích ở nhà Kilmartin hơn là nhà Bridgerton hay Số

  Năm. Penelope không trách cô ấy. Nếu là một góa phụ, thì cô cũng muốn hưởng thụ

  tự do như vậy.

  Hyacinth thường

  chiều theo ý thích mai mối của mẹ, bởi vì như cô từng nói với Penelope, không

  phải như là cô không muốn kết hôn. Cứ để mẹ sắp xếp hết và rồi cô sẽ chọn ra

  một người chồng khi bạch mã hoàng tử hiện ra.

  Và với sự

  chịu lòng này mà cô đứng dậy, hôn nhẹ lên má bà, và ngoan ngoãn hứa rằng sự

  quan tâm chính trong cuộc đời cô sẽ là tìm chồng – trong khi vẫn nở nụ cười kín

  đáo, nghịch ngợm với các anh chị. Vừa ngồi xuống ghế là cô nói chung, “Vậy anh

  chị có nghĩ bà ta sẽ bị lộ mặt không?”

  “Mình vẫn

  còn nói chuyện bà Whistledown đó sao?” Thái phu nhân Bridgerton rên.

  “Mọi người

  còn chưa nghe suy đoán của Eloise sao?” Penelope hỏi.

  Các đôi

  mắt đổ dồn vào Penelope, rồi đến Eloise.

  “Er, suy

  đoán của mình là gì?” Eloise hỏi.

  “Chỉ là,

  ồ, mình không biết, có lẽ tuần trước,” Penelope nói. “Chúng ta đang nói về Lady

  Whistledown, và mình nói không biết làm sao bà ta có thể tiếp tục mãi mãi được,

  sớm muộn gì bà cũng sẽ có một lầm lỗi. Rồi Eloise nói bạn không chắc lắm, rằng

  đã hơn mười năm và nếu bà ta sẽ có lầm lỗi, thì chẳng đã có rồi sao? Rồi mình nói

  không, bà ta chỉ là người thôi. Thế nào rồi cũng phải vuột tay, bởi không ai có

  thể tiếp tục mãi mãi, và…”

  “Ồ, con nhớ

  ra rồi!” Eloise cắt ngang. “Chúng ta ở nhà bạn, trong phòng bạn. Con có ý tưởng

  hay tuyệt! Con nói với Penelope rằng con cá là Lady Whistledown đã có lầm lỗi

  rồi, và chỉ là chúng ta quá ngu ngốc để chú ý tới nó thôi.”

  “Vậy chúng

  ta không phải là quá sáng dạ,” Colin lầm bầm.

  “Well, ý

  em là chúng ta là cả xã hội, chứ không phải chúng ta Bridgerton,” Eloise khiêm

  nhường.

  “Vậy có

  lẽ,” Hyacinth ngẫm nghĩ, “để bắt được Lady Whistledown thì em phải lục lại tất cả các số báo cũ chứ gì.”

  Mắt thái

  phu nhân lộ vẻ hoảng hốt. “Hyacinth Bridgerton, mẹ không thích biểu tình của

  con hiện nay.”

  Hyacinth

  mỉm cười nhún vai. “Con có thể làm rất nhiều chuyện vui với ngàn bảng.”

  “Chúa cứu

  chúng ta,” là câu trả lời của bà mẹ.

  “Penelope,”

  Colin đột ngột chuyển đề tài, “em chưa kể hết chuyện của Felicity. Có thật là

  cô bé sắp sửa hứa hôn không?”

  Penelope

  nuốt vội miếng trà mà cô đang trong quá trình nhấm nháp. Colin có cách nhìn

  người khác, đôi mắt xanh chăm chú và tập trung đến nỗi người ta tưởng chỉ còn

  có hai người trong cả vũ trụ. Đáng tiếc cho Penelope, điều này dường như lại

  biến cô thành một kẻ vô dụng chỉ biết nói lắp. Nếu họ đang đối thoại, thì cô có

  thể kháng cự lại sức hấp dẫn đó, nhưng khi anh làm cô ngạc nhiên như thế, quay

  sự chú ý lên người cô chỉ khi cô tự thuyết phục rằng mình đã hòan toàn hòa vào

  bức tường, thì cô hoàn toàn thua trận.

  “Er, đúng,

  có thể lắm,” cô trả lời. “Công tử Albansdale đã nói xa xôi về ý định này rồi.

  Nhung nếu anh ta quyết định cầu hôn, em nghĩ ảnh sẽ đến phía đông An Cách Lợi

  để xin phép chú em.”

  “Chú em?”

  Kate hỏi.

  “Chú

  Geoffrey. Chú sống gần Nặc Lí. Chú là người nam họ hàng gần nhất, mặc dù nói

  thật thì, chúng em không gặp ông nhiều lắm. Nhưng công tử Albansdale thuộc loại

  người cổ điển. Em không nghĩ chú ấy cảm thấy thỏai mái nếu hỏi ý mẹ em.”

  “Tớ hi

  vọng cậu ta cũng hỏi Felicity nữa,” Eloise thốt. “Thật ngốc khi người đàn ông

  hỏi ý cha cô gái trước khi hỏi ý cô. Người cha đâu phải sống với anh ta đâu.”

  “Thái độ

  này,” Colin nói, nụ cười chế giễu chỉ bị tách trà giấu một nửa, “có thể giải

  thích tại sao em vẫn còn chưa đám cưới.”

  Thái phu

  nhân Bridgerton nghiêm khắc liếc con trai và kêu tên chàng vẻ chê trách.

  “Ồ, không,

  mẹ à,” Eloise đáp, “Con không sao. Con thích làm người độc thân hơn.” Cô nhìn

  Colin một cách kênh kiệu. “Em thà làm gái già còn hơn cưới một kẻ dớ dẩn nào

  đó. Như là,” cô khoa trương, “Penelope vậy!”

  Giật mình

  vì tay Eloise đột ngột ra dấu về hướng cô, Penelope ngồi thẳng lên và thốt,

  “Er, đúng. Tất nhiên.”

  Nhưng

  Penelope có cảm tưởng mình không chắc chắn như cô bạn thân. Không như Eloise,

  cô chưa bao giờ từ chối sáu lời cầu hôn. Cô chưa từng từ chối lời cầu hôn nào;

  bởi cô chưa từng nhận một lời nào.

  Cô tự bảo

  mình dù thế nào cô cũng sẽ không chấp nhận, bởi vì trái tim cô đã thuộc về

  Colin. Nhưng có thật như thế không, hay cô chỉ muốn làm cho mình vui lên bởi vì

  thất bại nặng nề trong hội chợ hôn nhân?

  Nếu có

  người hỏi cô có muốn làm vợ anh ngày mai – người nào đó hoàn toàn tốt và chấp

  nhận được, người cô có thể chẳng bao giờ yêu nhưng có thể sẽ thích – cô sẽ nói

  vâng chứ?

  Có lẽ.

  Và điều

  này làm cô buồn man mác, bởi thú nhận điều này với bản thân nghĩa là cô đã thật

  sự từ bỏ hi vọng về Colin rồi. Nghĩa là cô không còn thật lòng với mình như cô

  từng hi vọng. Nghĩa là cô sẽ bằng lòng chọn một người chồng ít-hòan-hảo hơn để

  có một gia đình của riêng mình.

  Không phải

  là cả trăm người đàn bà đã không làm thế mỗi năm, nhưng đó là điều mà cô chưa

  từng nghĩ mình sẽ làm.

  “Sao tự

  nhiên em trông nghiêm túc vậy,” Colin nói với cô.

  Penelope

  giật mình khỏi cơn mơ mộng. “Em hả? Ồ. Không, không. Em chỉ mãi suy nghĩ thôi.”

  Colin đáp

  lại câu nói của cô bằng một cái gật đầu trước khi với tay lấy thêm cái bánh

  bích quy nữa. “Nhà mình còn món gì bổ dưỡng không?” anh hỏi, chun chun mũi.

  “Nếu mẹ

  biết con sẽ đến,” mẹ anh trả lời lạnh lùng, “thì đã đặt gấp đôi thức ăn rồi.”

  Anh đứng

  dậy bước đến dây chuông. “Con sẽ kêu thêm.”

  Sau khi

  kéo một cái, anh quay lại hỏi, “Mọi người có nghe phán đoán của Penelope về

  Lady Whistledown chưa?”

  “Chưa, mẹ

  chưa nghe,” thái phu nhân Bridgerton trả lời.

  “Thật sự

  rất thông minh,” Colin đáp, ngừng một chút để kêu cô hầu đem thêm bánh trước

  khi kết thúc bằng, “cô nghĩ rằng đó là thái phu nhân Danbury.”

  “Ooooh.” Rõ

  ràng điều đó gây ấn tượng mạnh lên Hyacinth. “Chị thật gan quá đó, chị

  Penelope.”

  Penelope

  gật đầu cám ơn.

  “Và cũng

  là điều mà Lady Danbury có thể làm,” Hyacinth tiếp.

  “Tờ báo

  hay câu thách đố?” Kate hỏi, tay níu lấy giải lụa trên tóc Charlotte trước khi cô nhỏ có thể chạy đi chỗ khác.

  “Cả hai,”

  Hyacinth đáp.

  “Và,”

  Eloise thêm vào, “Penelope nói với bà thế. Trước mặt luôn.”

  Miệng

  Hyacinth há hốc, và rõ ràng với Penelope là cô vừa lên hạng – tuốt luốt – trong

  danh sách những người đáng kính trọng của Hyacinth.

  “Bác muốn

  nhìn thấy cảnh ấy!” Thái phu nhân Bridgerton vừa nói vừa nở nụ cười tự hào.

  “Nói thật, bác ngạc nhiên thấy tin đó không ở trên báo Whistledown sáng nay.”

  “Con không

  nghĩ Lady Whistledown sẽ trả lời mỗi phán đoán của người khác về nhân dạng của

  bà,” Penelope đáp.

  “Sao

  không?” Hyacinth hỏi. “Đó sẽ là cách tốt nhất để đánh lạc hướng mà. Thí dụ nha”

  – cô giơ tay ra chỉ chị mình rất kiểu cách – “nếu con nghĩ đó là Eloise.”

  “Không

  phải là Eloise!” Thái phu nhân Bridgerton phản đối.

  “Không

  phải là chị,” Eloise nhe răng cười.

  “Nhưng nếu

  con nghĩ là thế,” Hyacinth ngoan cố.

  “Và con tuyên bố như vậy trước đám đông.”

  “Điều mà

  con sẽ không bao giờ làm,” mẹ cô nghiêm khắc.

  “Điều con

  sẽ không giờ làm,” Hyacinth nói theo. “Nhưng cho mục đích nghiên cứu, cứ tưởng

  tượng là vậy. Và nếu Eloise thật sự là Lady Whistledown. Mà thật sự là không

  phải,” cô nhanh chóng chêm vào trước khi bị mẹ cắt lời lần nữa. Thái phu nhân

  giơ tay im lặng đầu hàng. “Còn cách nào hay hơn để lừa gạt mọi người,” Hyacinth

  tiếp, “là tự chế giễu mình trong tạp chí?”

  “Dĩ nhiên,

  nếu Lady Whistledown thật sự là

  Eloise…” Penelope trêu.

  “Không

  phải!” Thái phu nhân Bridgerton buột giọng.

  Penelope

  không thể không bật cười. “Nhưng nếu đúng là thế…”

  “Thật đó,”

  Eloise nói, “bây giờ thì con ước chi

  phải là mình.”

  “Chắc cậu

  đang cười sau lưng bọn mình,” Penelope tiếp. “Tất nhiên, rồi vào thứ Tư cậu

  không thể viết trên báo chế giễu Hyacinth đã nghĩ rằng cậu là Lady Whistledown,

  bởi vì mọi người ở đây sẽ biết chính là cậu.”

  “Trừ khi đó chính là em.” Kate phá ra cười, liếc Penelope. “Đó mới là ranh mãnh nhất.”

  “Vậy để em

  xem lại nhé,” Eloise vừa cười vừa nói. “Penelope là Lady Whistledown, và nếu

  bạn viết bài báo vào thứ Tư trêu chọc phán đoán của Hyacinth là em là Lady

  Whistledown chỉ để lừa mọi người phải nghĩ rằng em chính là Lady Whistledown,

  bởi vì Hyacinth cho rằng đó sẽ là một mưu kế cao cường.”

  “Anh chịu

  thua luôn rồi,” Colin nói bâng quơ không nhằm vào ai.

  “Trừ khi Colin mới chính là Lady Whistledown..”

  Mắt Hyacinth ánh lên vẻ tinh quái

  “Thôi, thôi!”

  Thái phu nhân Bridgerton nói. “Me xin con đấy.”

  Lúc đó thì

  tất cả đều cười lăn cười bò đến nỗi Hyancinth cũng không nói tiếp nổi nữa.

  “Các khả

  năng nhiều vô chừng.” Hyacinth vừa nói vừa chùi nước mắt.

  “Có lẽ

  chúng ta chỉ đơn giản nhìn sang bên trái,” Colin phát biểu khi vừa ngồi xuống.

  “Ai biết được, người đó rất có thể chính là vị Lady Whistledown nổi tiếng đáng

  mến.”

  Mọi người

  ai cũng đều nhìn sang trái, ngoại trừ Eloise, cô nhìn sang phải… vào ngay chính

  Colin. “Anh định nói gì với em sao,” cô mỉm cười nghịch ngợm hỏi, “mà ngồi

  xuống bên phải em?”

  “Không dám

  đâu,” anh lẩm bẩm, tay thò tới dĩa bánh bích quy và rồi ngừng lại khi chợt nhớ

  ra dĩa bánh đã hết.

  Nhưng anh

  không nhìn thẳng vào mắt Eloise khi trả lời.

  Nếu có người ngoài Penelope chú ý đến sự lẩn tránh của anh, thì cũng không tra hỏi được gì, bởi vì đó là lúc bánh sandwiches tới, và đừng trông chờ nói chuyện với anh sau đó.

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận