Trang chủ Thể loại Ngôn tình Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 162: Giả Nai Hai Người

Ngọn Sóng Tình Yêu Bạch Nhược Hi 15070 chữ 2024-09-02 18:33

  Bạch Nhược Hy không kìm chế

  được quay người lại, nhìn về phía

  Doãn Nhụy, nhìn vào đôi mắt có vẻ

  dịu dàng của cô ta, tiến vê phía

  trước hai bước hỏi: “Tôi muốn hỏi

  Doãn Nhụy tiểu thư, cô đối xử hết

  lòng hết dạ với tôi hay là muốn moi

  tim moi phổi của tôi ra?”

  “Ý cậu là gì?” Doãn Nhụy chau mày,

  tức đến mức mày nhăn tít lại.

  “Cuốn nhật ký tôi viết khi còn đi học,

  có phải cô đã xé nó sửa thành tên

  của anh Hai rồi gửi cho anh ấy? Còn

  cố tình để Huyền Thạc biết tôi gửi

  thư tình của anh Hai.”

  Sắc mặt của Doãn Nhụy tối lại,

  không khỏi cau mày.

  Thấy sắc mặt cô ta thay đổi, Bạch

  Nhược Hy không nhịn được cười

  nói: “Tôi cùng anh Hai tổ chức sinh

  nhật, tuy rằng ở cùng một khách

  sạn chỉ ngủ qua đêm, nhưng cô

  cũng khiến Huyền Thạc hiểu lầm

  không ít nhỉ? Nói chúng tôi đặt

  phòng đúng không? Nói tôi ngoại

  tình đúng không?”

  ”

  “Không tiếc lợi dụng quyền lực của

  chị mình, lệnh cho Đường Lập Đức

  hại tôi, không tiếc mời diễn viên

  quần chúng đến công ty gây rối,

  khiến tôi trở thành con giáp thứ

  mười ba giật chồng bạn thân, lan

  truyên tin đồn khắp các trang mạng,

  bôi nhọ danh dự của tôi, để khiến

  tôi mất đi càng nhiều thứ, trước mặt

  mẹ tôi khiêu khích ly gián, trước mặt

  tất cả mọi người nhà họ Kiều cố tình

  đóng giả là người bị hại, trước mặt

  Huyền Thạc bày bộ mặt giả tạo, bây

  giờ còn giả vờ lương thiện bị người

  ta hãm hại với anh cô, cô khiến cả

  thế giới cảm thấy Bạch Nhược Hy

  tôi là con hồ ly tinh, là đứa phản bội,

  là loại con gái tồi tệ khiến tất cả mọi

  người căm ghét.’

  “Doãn Nhụy, cô rất thành công, so

  độ gian trá, tôi thực sự không thể

  đấu với cô, tôi cũng không biết làm

  sao cô làm được, nhưng mọi người

  trên thế giới này đều cảm thấy cô

  ngay thẳng tốt bụng, dịu dàng chu

  đáo. Nhưng trong mắt tôi, cô chỉ là

  một đống rác rưởi.”

  Doãn Nhụy không kìm được mà khit

  mũi bật cười, thở ra một tiếng, cô ta

  như thể trút bỏ được gánh nặng.

  Có lẽ Bạch Nhược Hy đã biết mọi

  chuyện, vì vậy cô ta không phải giả

  VỜ nữa.

  Cô ta cũng giả vờ mệt rồi.

  Sau khi bị mắng một chập, cô ta

  không những không tức giận, mà

  còn chậm rãi đến gần Bạch Nhược

  Hy, cười nói: “Nhược Hy, cậu thật sự

  hiểu lầm rồi, cậu hiểu lâm mình

  nhiều như vậy, phải làm thế nào mới

  tốt đây?”

  Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu,

  Doãn Ngụy khiến cô buồn nôn chết

  mất.

  Cô đã biết tất cả, ở đây cũng không

  có ai khác, cô ta vẫn giả vờ giả vịt

  xuất thần như vậy, cảm giác thực sự

  chỉ là một sự hiểu lâm.

  Trước mặt cô đã thế này, trước mặt

  người khác còn thế nào nữa, ai dám

  nghi ngờ nhân phẩm của cô ta?

  Ngay cả Huyền Thạc cũng tin tưởng

  cô ta.

  Cô nên làm gì với cô ta đây?

  “Hiểu lầm?”

  Bạch Nhược Hy giễu cợt nói: “Tôi

  quả thực đã hiểu lầm một chuyện.”

  Doãn Nhụy tò mò chớp mắt hỏi: “Là

  chuyện gì?”

  “Lúc trước tôi bị cô lừa gạt, còn

  tưởng rằng chồng tôi có quan hệ với

  cô cơ.” Bạch Nhược Hy mỉm cười,

  để lộ ra chút ý vị khiêu khích: “Hóa

  ra, chồng tôi vẫn là người đàn ông

  lớn tuổi còn trinh.”

  “… “Sắc mặt Doãn Nhụy đột nhiên

  thay đổi.

  Bạch Nhược Hy mím môi cười nói:

  “Đương nhiên, hiện tại chồng tôi đã

  không còn là trai tân, dẫu sao chúng

  tôi cũng chuẩn bị có con, tôi rất nghi

  ngờ liệu cô có bị tâm thần phân liệt

  hay là ban đêm nằm mơ gì không,

  sao có thể tưởng tượng cùng chồng

  tôi phát sinh quan hệ như thế?”

  Doãn Nhụy nghiến răng, tức đến

  mức lồng ngực phập phồng.

  Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch

  Nhược Hy dần trở nên giá lạnh,

  trong mắt cô ta bùng lên ngọn lửa,

  mang theo một tia căm hận, đột

  nhiên giơ tay hướng vê Bạch Nhược

  Hy.

  Bạch Nhược Hy nắm lấy bàn tay

  đang giơ cao của cô ta.

  Cái tát bị chặn lại, Doãn Nhụy rất

  bất mãn, tức giận đến nỗi thở gấp,

  căn chặt môi dưới, hung hãn nhìn

  chằm chằm vào Bạch Nhược Hy.

  Bạch Nhược Hy điềm tĩnh chẳng

  hoang mang gì: ˆ Cô Doãn Nhụy là

  con nhà danh gia vọng tộc, tiểu thư

  khuê các, là người con gái vừa tốt

  bụng và có học thức, sao lại chẳng

  nói chẳng rằng giơ tay đánh người,

  việc này không hợp với khí chất của cô.

  “Bạch Nhược Hy, đừng nghĩ rằng

  bây giờ cô có Huyền Thạc là có tất

  cả, tôi sẽ lấy cái đầu của mình ra

  đảm bảo, tôi sẽ khiến cô mất đi tất

  cả mọi thứ, tôi sẽ khiến Huyền Thạc

  hận cô, rời xa cô, thậm chí hủy hoại

  cô, cô cứ đợi đấy.”

  Bạch Nhược Hy cười cười nói: “Nếu

  Kiều Huyền Thạc là người dễ bị lừa

  như thế, hôn nhân của chúng tôi

  mỏng manh đến mức bị cô dễ dàng

  xúi giục phá hoại đến vậy, thì cuộc

  hôn nhân này, người đàn ông đó,

  Bạch Nhược Hy tôi không tiếc.”

  Bạch Nhược Hy vừa nói xong, liền

  nghe thấy ngoài cửa có tiếng mở

  cửa.

  Có lẽ những người bên trong nghe

  thấy tiếng động bên ngoài, nên mở

  cửa bước ra.

  Nhưng Doãn Nhụy nghe thấy tiếng

  mở cửa, trong khoảnh khắc Bạch

  Nhược Hy sững sờ, cô ta ngả về

  phía tay trái, bàn tay đang giữ cổ tay

  cô ta của Bạch Nhược Hy cũng bị

  hất ra.

  Bạch Nhược Hy còn chưa kịp phản

  ứng, Doãn Nhụy đã lảo đảo sang

  trái vài bước, cả người nằm trên mặt

  đất.

  Khoảng khắc ngã xuống sàn, cô ta

  vẫn không quên hét lên đau đớn:

  “AI”

  Lúc này, Bạch Nhược Hy thực sự

  không thể hiểu được.

  Người phụ nữ này lại muốn chơi trò gì?

  Cho đến khi nhìn thấy Doãn Đạo đi

  ra khỏi cửa, cô mới hiểu ra.

  Vẻ mặt đầy sát khí của Doãn Đạo

  như muốn ăn tươi nuốt sống cô,

  nhìn cô em gái đã bị cô “đá” ra

  ngoài, cơn giận của anh tăng vọt,

  đằng đằng sát khí lao thẳng về phía

  cô.

  Rõ ràng cô không hề làm gì, chính là

  Doãn Nhụy tự mình giở trò, có phải

  bây giờ cô lại không thể rửa oan?

  Doãn Đạo tức giận chạy tới, Bạch

  Nhược Hy bị dọa cho phát sợ lùi lại

  một bước, nhưng vẫn bị Doãn Đạo

  tức giận điên cuồng tấn công.

  Anh ta đưa tay nắm chặt mái tóc

  đuôi ngựa của cô rồi kéo mạnh lại.

  “Ưm…’ Bạch Nhược Hy đau đớn ôm

  tóc, lần này không giống lần trước,

  lần trước bị giật tóc, cảm giác da

  đầu bị kéo căng ra, nhưng lần này

  cô đã có chuẩn bị từ trước buộc tóc

  lên, nhưng vẫn bị giật tóc.

  Tên khốn này thậm chí còn đánh cả

  phụ nữ, cô cảm thấy anh ta không

  phải là người tốt.

  “Buông tay. Bạch Nhược Hy hét lên

  một câu.

  Đôi mắt của Doãn Đạo ngập tràn sự

  nguy hiểm, lạnh như dao sắc quát

  cô: “Dám ở trên địa bàn của tôi ức

  hiếp em gái của Doãn Đạo này? Có

  phải cô muốn lập tức chết trong tay

  tôi không?”

  “Tôi không có ức hiếp em gái anh,

  cô ta chỉ giả vờ giả vịt, suốt ngày

  trưng ra cái bộ mặt bị tôi ức hiếp

  đến thảm hại, nếu anh có thời gian

  thì quản em gái mình cho tốt, dạy

  cho cô ta cách làm người.

  Bạch Nhược Hy cố chịu nỗi đau trên

  da đầu, phẫn nộ nhìn người đàn ông

  trước mặt.

  Doãn Đạo sững người giây lát, nhìn

  về phía Doãn Nhụy đang nằm trên

  đất.

  Doãn Nhụy nhè nhẹ phủi tay, cảm

  giác như là bị thương thật thổi một

  chút, nuốt nước bọt nói: “Anh, anh

  đừng làm Nhược Hy bị thương, có lẽ

  cậu ấy không cố ý đâu, anh mau thả

  cậu ấy ra, em không đau, em thật

  sự không đau.”

  Bạch Nhược Hy từ từ nhắm mắt lại,

  hít một hơi thật sâu, gắn từng chữ

  một: “Doãn Nhụy, đừng giả bộ nữa,

  cô không cảm thấy buồn nôn sao?”

  “Nhược Hy, mình thực sự không

  trách cậu, nhưng mình xin cậu đừng

  làm đau trái tim mình như thế này,

  mình… Đang nói, Doãn Nhụy đột

  nhiên ôm gối ngồi xuống dưới đất

  bật khóc, như một đứa trẻ phải chịu

  uất ức, vùi đầu vào đầu gối mà

  khóc: “Hu hu hu… mình thật sự

  không biết tại sao cậu lại đối xử với

  mình thế này, tại sao cậu lại làm tổn

  thương mình… hức hức…

  Bạch Nhược Hy cảm thấy khó chịu

  khi phải nghe tiếng khóc giả tạo của

  người phụ nữ này.

  Nhưng Doãn Đạo nghe vào tai, lại là

  sự thương xót vô cùng.

  Người đàn ông nổi điên, giơ tay lên

  tát thẳng vào mặt Bạch Nhược Hy.

  “Bốp.

  Một cái bạt tai giòn giã vang lên.

  Nhược Hy bị đánh đến nghiêng mặt,

  mặc dù người đàn ông kia đã thả

  tóc cô ra, nhưng cái tát này khiến

  má cô đau rát, tai ù đi, trong phút

  chốc mất đi tất cả thính giác.

  Cảm giác đau đớn choáng váng ập

  đến.

  Một mùi ngòn ngọt tràn ra từ khóe

  miệng.

  Cô từ từ ôm lấy hai má, đau đớn,

  nước mắt từ khóe mắt trào ra, máu

  từ khóe miệng chảy ra.

  Lực anh ta dùng quá mạnh, đánh

  xong, những con đau vẫn còn ập

  đến.

  Giờ phút này, cô vô cùng uất ức.

  Giờ phút này, cô lại bị Doãn Nhụy

  hãm hại lần nữa.

  Nhưng phải làm thế nào mới tốt?

  Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu,

  mở mắt ra, lau nước mắt nơi khóe

  mắt, ngoan cường nhìn người đàn

  ông đó, nghiến răng nghiến lợi nói

  từng chữ: “Anh lập tức xem camera,

  nếu tôi ức hiếp em gái anh dù chỉ

  một chút, tôi lập tức lấy anh, làm

  trâu làm ngựa cho anh, nếu như em

  gái anh giả bộ hãm hại tôi, mong

  anh xin lỗi tôi.”

  *************

  CHƯƠNG 0: CUỐI CÙNG LY HÔN

  “Tổng giám đốc LK Mục Chính Hi vào hai ngày trước đã dẫn người yêu mới du thuyền ra biển, mà người mới chính là người mẫu trẻ vừa ra mắt Hoàng Lệ Uyên, có người chụp được hình họ thân mật trên du thuyền chín trăm tỷ, vui vẻ cả đêm…”

  Trên tivi, khắp nơi đều phát sóng tin tức này.

  Nhất thời, hot khắp thành phố A.

  Mà cô gái đang ngồi chính giữa sofa, mặc đồng phục xanh xám, tóc búi, còn đeo cặp kính, sửa soạn như vậy, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới ‘bà cô già trong phim!”

  Nhưng mà, mặc dù như vậy, cũng không khó nhìn ra khuôn mặt trái xoan trắng nõn của cô, đôi mắt đẹp có chút mê ly, tuyệt đối là một mỹ nhân. Mà cô xem tin tức này, mặt không chút biểu cảm.

  Dì Lý bảo mẫu đứng một bên nhìn, giờ này phút này cũng không biết mợ chủ đang suy nghĩ gì.

  Họ kết hôn một năm rồi, cậu chủ trước giờ chưa từng quay về, hơn nữa, còn thỉnh thoảng làm ra những tin tức như vậy…

  “Mợ chủ, nhất định là những ký giả này viết bậy, mợ đừng tin họ…” Dì Lý ở một bên an ủi.

  Có phải viết bậy hay không, Hạ Tịch Nghiên rất rõ ràng.

  Cô không trả lời, chỉ mím môi cười, cầm điện thoại trên bàn lên, sau đó, bấm gọi số điện thoại đó.

  Rất nhanh, điện thoại đã kết nối.

  “Alo…”

  Cô còn chưa mở miệng, đầu kia đã lạnh lùng lên tiếng trước.

  “Là tôi!” Hạ Tịch Nghiên nhàn nhạt nói.

  “Tìm tôi có việc gì!?” Bên kia, giọng nói quyến rũ có chút không kiên nhẫn.

  “Anh tối nay có quay về không, tôi có chuyện muốn nói trước với anh!” Hạ Tịch Nghiên cầm điện thoại nói.

  “Chuyện gì nói trong điện thoại cũng được, tôi thật sự không muốn quay về nhìn thấy bộ dạng của cô, khiến tôi mất khẩu vị!” Mục Chính Hi không chút khách sáo nói.

  Nhớ tới cách sửa soạn đó của Hạ Tịch Nghiên, anh ngay cả nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm, không khẩu vị!

  Nghe thấy câu này, Hạ Tịch Nghiên nắm chặt điện thoại: “Nhưng mà chúng ta là vợ chồng!”

  “Hạ —— Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng nói chúng ta là vợ chồng nữa, chỉ là một cuộc liên hôn mà thôi, còn nữa, bộ dạng đó của cô, tôi nhìn cũng ghê tởm, hận không thể ly hôn với cô!” Người bên kia hét

  lên hết sức.

  Ly hôn…

  “Mục Chính Hi, kết hôn một năm, tôi rất an phận, trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì vượt quy cũ, anh dựa vào cái gì muốn ly hôn!?” Hạ Tịch Nghiên không chịu yếu thế hỏi.

  “Chính là vì cô khiến tôi không còn chút khẩu vị nào!”

  “Anh——”“Được, đã vậy, vậy thì ly hôn đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.

  Nghe thấy câu này, người đối diện sững sốt: “Nghĩ thông rồi!?”

  “Cuộc hôn nhân này, là anh muốn ly, hi vọng hậu quả, anh sẽ đến thừa nhận, hơn nữa, không nên ra tay với Hạ Thức!” Hạ Tịch Nghiên nói. Người bên kia một lòng muốn ly hôn, không suy nghĩ nhiều như vậy: “Được, chỉ cần cô đồng ý ký tên!”

  “Tôi sẽ ký, nhưng mà, hi vọng anh giữ lời hứa!”

  “Không vấn đề!”

  Cho nên, điện thoại cúp.

  Lúc này, cuộc đối thoại của họ đã bị dì Lý đứng một bên nghe rất rõ ràng, bà đi lênnhìn Hạ Tịch Nghiên: “Mợ chủ, hai người thật sự muốn…ly hôn!?”

  Hạ Tịch Nghiên quay đầu, con ngươi trong suốt dưới cặp kính lóe lên tia sáng:“Chuyện này đối với tôi và anh ta, đều tốt!”

  “Nhưng mà phía ông chủ và bà chủ…”

  “Anh ta sẽ xử lý!” Hạ Tịch Nghiên thích hợp cắt ngang lời dì Lý.

  Lúc này, cô muốn lên lầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Dì Lý, xử lý hết đồ ăn tối đi!” HạTịch Nghiên nói.

  “Mợ chủ không ăn sao?” Dì Lý kinh ngạc

  hỏi.

  “Không cần đâu, tôi bây giờ không muốn ăn!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên liền lên lầu.

  Lấy ra hiệp nghị ly hôn Mục Chính Hi sớm đã chuẩn bị sẵn trước đó, trực tiếp ký tên lên!

  Nhìn chữ phía trên, khóe môi Hạ Tịch Nghiên cong lên nụ cười xinh đẹp.

  “Mục Chính Hi, từ giờ trở đi, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta ai đi đường nấy, không còn dính líu!”

Danh sách chương
Cài đặt
QR
Lưu tủ
Quay lại
Bình luận