Thiên hạ rộng lớn được chia làm bốn: n quốc bá chủ phương bắc lạnh giá, Trường Hạp quốc thống trị phía nam ấm áp, Kim quốc cai quản vùng đất trung tâm giàu có. Phía đông xa xôi, Nghi quốc trị vì vùng biển bao la đầy huyền bí. Cả bốn quốc gia đều không có giao lưu nhiều. Mỗi nước một phong tục, một văn hoá, con người cũng có nét riêng biệt. n quốc trọng lễ nghi, thờ phụng rồng thần uyên thâm. Trường Hạp quốc coi trọng đạo nghĩa, linh thú là cáo chín đuôi tinh ranh. Kim quốc trọng vật chất, linh vật Hoả Thiềm. Nghi quốc dùng võ trị quốc, luật lệ nghiêm khắc thờ phượng hoàng. Phượng Tâm, hoàng đế Nghi quốc, đế hiệu Vệ Linh, là minh quân trăm năm có một.
-
Ngự Sử Đại Nhân Bôn Tẩu Trên Con Đường Phản Đối Đoạn Tụ
Quan lại trong triều ngoài Ngự Sử Đại Nhân ra ai cũng nhắm mắt làm ngơ, thậm chí một số người còn nhiệt tình ủng hộ. Ngự Sử Đại Nhân của Bích Nguyệt quốc vốn là người bảo thủ, hễ có việc gì không vừa ý là lập tức lên tiếng phê phán trỉ trích hết sức ác liệt. Huống hồ lần này lại là chuyện Thừa Tướng cưới nam thê, đối với Ngự Sử Đại Nhân thì đây chính là điều không thể chấp nhận được.
-
Thả Tuý Phi Thương
Truyện Thả Túy Phi Thương là tựa truyện hay thuộc thể loại cổ đại, cung định, bá đạo công hồ ly thụ, sinh tử. Truyện kể về Đệ nhất phú thương Giang Nam là Nguyên Thần Khanh nhưng y lại mắc bệnh nan y vì thế mà y lại quyết định buông thả bản thân. Y gặp được thiếu niên Vĩnh An Vương tại thanh lâu cùng tìm khoái lạc. Vĩnh An Vương cũng vì tìm thấy cảm giác mê luyến trên người y, quyết định mang y về Vương phủ.
-
Vi Thần Có Tội
Đương kim Hoàng thượng Lưu Hi từ nhỏ cơ thể yếu kém bệnh tật, ngoài ông nội Tống Linh Xu thì không ai có thể chữa trị. Ông nội nàng là một thần y trong cung, tay nghề cao đến mức kể cả những thái y hiện nay đứng đầu Thái y viện cũng bị ông nói là một đàn lang băm... Thế nhưng truyền nhân của ông - Tống Linh Xu, y thuật thấp kém, tinh thần tiếp thu hết sức kém cỏi. Nàng không hại người là tốt rồi, còn mong nàng cứu người… Từ khi Tống Linh Xu còn nhỏ, Lưu Hi luôn ở cạnh nàng và ông nội để chữa bệnh, hắn và nàng được coi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên. Lưu Hi vốn biết cái danh thái y của nàng là “hữu danh vô thực” nhưng vẫn liên tục truyền Tống thái y ra ra vào vào, hết chẩn hỉ mạch của phi tần, lại đến chẩn đủ loại bệnh của hắn... May mắn nàng là nữ thái y nên luôn bị các phi tần của Lưu Hi coi là hoạn quan bất nam bất nữ, cho dù nàng có gần gũi Hoàng thượng hơn nữa cũng không ai thèm để vào mắt. Tuy nhiên gần vua như gần hổ, bệnh thì không chữa nổi nhưng thánh chỉ lại càng không cãi nổi, cho nên để bảo toàn tính mạng, Tống Linh Xu quyết định, phải rời khỏi Hoàng cung thì mới sống yên ổn được. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, nàng chạy thoát khỏi Hoàng cung của Lưu Hi, lại không chạy thoát nổi tâm của hắn...Khi Lưu Hi còn là bát vương bệnh tật, chỉ có Tống Linh Xu ở bên cạnh nắm tay hắn, làm bạn với hắn, dỗ dành mỗi khi hắn bị những cơn đau dày vò. Nàng không biết kể chuyện xưa, cũng chẳng biết ca hát, hắn đành để nàng đọc sách y cho hắn nghe. Nàng đọc rất nhiều sách cho hắn, nhưng hắn chỉ muốn nghe nàng đọc “Linh Xu”. Hắn thích “Linh Xu”. Hắn đã cấm cung Tống Linh Xu vậy mà nàng lại to gan dám cao chạy xa bay cùng nam nhân khác...
-
Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)
Bên trong phủ Tướng quốc, thân là nội vụ Tể tướng, Vương Kỳ Nhận nhìn trước mắt hai phong thư một trắng một vàng , vừa cau mày vừa lắc đầu thở dài. Thời thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn trước mắt hai phong thư đã có, nhưng lại vẫn nghĩ không ra một phương thức lưỡng toàn nào. Nguyên lai Vương Kỳ Nhận trên tay phong thư màu vàng, vốn là Hoàng thượng vừa mới phái ngự tiền nhất phẩm đáp ứng đưa thánh chỉ tới, phong thư trắng còn lại là hậu cung tổng quản thái giám – Vương Kỳ Thân (đệ đệ Vương Kỳ Nhận) viết thư ủy thác.
-
Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)
Gặp nhau là duyên hay là phận, không phải ngày một ngày hai là biết được. Có những việc, chúng ta tưởng chừng như đã nắm rất rõ ở trong lòng bàn tay, nhưng kì thực, hoàn toàn là do chúng ta tự ảo tưởng. Người ta nói cấm có sai, yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Gặp nhau, yêu nhau chính là khoảnh khắc thiêng liêng của con người. Khi đó, điều gì ta cũng sẽ cảm thấy thật đẹp, thật ý nghĩa. Một người biết yêu là người hiểu được giá trị đích thực của tình yêu. Một người yêu sâu đậm một người là người có thể tình nguyện vì người kia mà trả giá. Dù cho có sung sướng hay nghèo khổ, cũng sẽ giống như lời tuyên thệ khi đứng trước Thánh đường, cùng nhau nắm tay, vượt qua những chặng đường đầy bão giông của cuộc sống.